Một đêm này đã định trước là hoang đường...!
Ngày hôm sau, Cố Yên gọi điện thoại cho Lệ Nghiêm, nhưng điện thoại lại tắt máy.
Thân là một quân nhân, phải hai mươi tư giờ chờ lệnh, sao anh ta lại mắc phải cái sai lầm cơ bản như vậy cơ chứ?
Lẽ nào...!đã xảy ra điều bất trắc gì rồi sao?
Cố Yên hơi lo lắng, cô ấy đặc biệt đi một chuyến đến nhà họ Bạch, kết quả Bạch Thắng nói cho cô ấy biết, tối qua Lệ Nghiêm đưa Bạch Thư Hân về nhà, thế nhưng cả đêm chưa về.
Nhìn dáng vẻ chẳng lo lắng gì của Bạch Thắng, tựa như hai anh em ở cùng một đêm là rất bình thường.
Nhưng Cố Yên vừa nghĩ đến dáng vẻ điên khùng của Bạch Thư Hân hôm qua, trong lòng liền bất ổn.
Cô ấy vội vàng chào Bạch Thắng, sau đó lái xe đến nơi ở của Bạch Thư Hân.
"Bạch Thư Hân, Lệ Nghiêm, mở cửa!"
Cô ấy đã ấn chuông cửa, nhưng bên trong không ai trả lời.
Lòng Cố Yên lộp bộp một chút, tiếng đập cửa càng to hơn một chút.
Trong phòng, Bạch Thư Hân bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tối qua cô ấy cũng uống nhiều, cuối cùng lại ngủ lúc nào không biết.
Cô ấy mở mắt ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trợn mắt há hốc mồm.
Cô ấy...!cô ấy điên rồi sao? Tối qua, tối qua sao có thể...!
Cô ấy không kịp suy nghĩ sâu xa, sợ tiếng gõ cửa kinh động đến Lệ Nghiêm.
Xem chừng, nhất thời một lúc Lệ Nghiêm chưa tỉnh lại được đâu.
Cô ấy nhanh chóng khoác áo khoác của Lệ Nghiêm, miễn cưỡng che đi cơ thể trần trụi của mình.
Cô ấy vội vàng đi mở cửa.
Cố Yên thấy cô ấy mặc quần áo của Lệ Nghiêm, để lộ hai đùi, giày cũng chưa đi, đầu óc ong ong.
Cô ấy vội vàng đi vào, đẩy Bạch Thư Hân sang một bên, nhìn thấy cảnh tượng không tả nổi trong phòng khách.
Lệ Nghiêm lại đang toàn thân trần trụi, quần áo của hai người tán loạn dưới sàn.
Cô ấy sững sờ, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Bạch Thư Hân cũng nóng lòng như lửa đốt, tối qua cô ấy thật sự là bị ma ám rồi, mới đi làm ra cái chuyện hoang đường như thế này.
"Chị Yên Yên, tôi..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Cố Yên đã tỉnh táo lại, cô ấy chế trụ cổ tay Bạch Thư Hân, kéo cô ấy đến phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
"Chị Yên Yên, chị làm gì vậy?"
"Cô hiểu Lệ Nghiêm đúng không, biết anh ấy uống say thì dễ không biết gì nữa.
Cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi, đừng đi ra ngoài."
Sau đó, Cố Yên xông ra ngoài, ôm hết toàn bộ quần áo của cô ấy vào rồi vứt trên sàn.
"Chị...!chị muốn làm cái gì?"
Cố Yên cường thế kéo chiếc áo khoác trên người cô ấy xuống, cô ấy vội vàng nhặt quần áo lên, che đi cơ thể mình.
Nhưng...!những chiếc quần áo đã rách nát không thể tả kia, sao mà che được.
Dấu hôn chi chít trên người cô ấy, có thể thấy tối qua đã kịch liệt cỡ nào.
Cố Yên chỉ cảm thấy cay mắt, ghê tởm!
Cô ấy thật rất muốn tát Bạch Thư Hân một cái cho Bạch Thư Hân tỉnh táo một chút, nhưng cô ấy lại kìm chế được.
Bây giờ, cô ấy vẫn cần Bạch Thư Hân phối hợp với mình, diễn một vở kịch.
"Che cái gì mà che, có gan câu dẫn người đàn ông của tôi, không có gan đối diện với tôi sao?"
"Chị hiểu nhầm rồi, tôi cũng không biết sao sự việc lại ra nông nỗi này.
Tối qua...!tối qua tôi cũng uống say, đầu óc có chút không tỉnh táo..."
"Im mồm, cô tưởng bây giờ tôi sẽ nghe mấy cái lời nhảm nhí này của cô sao? Phiền cô tìm cái khố, che cái cơ thể dơ bẩn của cô lại cho tôi.
nữ chính tối qua không phải cô, mà là tôi.
Lát nữa cô chỉ cần phối hợp với tôi, diễn một màn, để cho Lệ Nghiêm tin là thật là được rồi."
"Nhưng..
đây là gạt người..."
"Thế cô muốn thế nào!"
Cố Yên kìm nén lửa giận, thấp giọng rống giận.
Cô ấy tiến lên, nắm chặt cổ tay của Bạch Thư Hân, lực đạo rất lớn, cổ tay của Bạch Thư Hân đã đỏ lên rồi.
Bạch Thư Hân thấy đau, muốn giãy ra nhưng lại không thành công.
"Cô muốn nói cho Lệ Nghiêm biết, các người đã xảy ra quan hệ, các người có làm trái với đạo đức luân lý không? Cô có thể hại mình, nhưng cô đừng hại anh ấy thêm nữa! Nếu anh ấy mà biết mình đã làm ra cái chuyện không bằng súc sinh, cô nghĩ Lệ Nghiêm còn có thể sống thanh thản được sao? Cô muốn bức điên anh ấy đúng không?"
"Tôi...!tôi không muốn..."
"Không muốn thì cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi."
Cố Yên lạnh lùng nói.
Bây giờ cô ấy còn muốn giết người!
Nhưng mà cô ấy yêu Lệ Nghiêm, rõ ràng đã chịu uất ức lớn như thế, nhưng lại muốn chịu đựng.
Nếu Lệ Nghiêm biết mọi chuyện tối qua, chắc chắn anh ấy không qua nổi cửa này, có khi chấp nhận sai lần, sau đó nổ súng tự sát ngay trước mặt Bạch Thắng cũng là có khả năng đấy.
Anh ấy quá chính trực, tuyệt đối sẽ không cho phép mình phạm phải tội lớn như thế.
Cô ấy không thể để Lệ Nghiêm xảy ra chuyện, giờ đành phải giả cảnh thái bình thôi.
Cố Yên đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn người đàn ông trên thảm.
Trên sô pha bên cạnh vẫn còn để lại một vệt đỏ tươi.
Cô ấy đau khổ nhắm mắt lại, một hàng lệ yên lặng chảy xuống.
Cô ấy chậm rãi cởi quần áo trên người ra, sau đó tùy tiện vứt trên mặt đất, cuối cùng cuộn mình thành một đoàn, nằm trong lòng Lệ Nghiêm.
Ngón tay run run vuốt ve khuôn mặt anh ta, đau lòng như dao cắt.
Tại sao...!tại sao lại biến thành thế này?
Bọn họ cũng chuẩn bị đính hôn rồi mà, ngày cũng đã chọn xong, mới chỉ mấy hôm trước thôi.
Nhưng lại xảy ra chuyện như thế này.
"Lệ Nghiêm, em tin anh...!em tin anh sẽ không phụ em.
Lệ Nghiêm..."
Cô ấy thì thào đọc tên người thương, bàn tay nhỏ quấn lên người anh ta, làm cho hai cơ thể dính sát vào nhau.
Mà trong phòng ngủ, Bạch Thư Hân theo khe cửa nhìn thấy cảnh này, cả người vô lực ngã nhào trên đất.
Cô ấy nhìn vết hôn trên người mình, cuối cùng không kìm được nữa, lao vào nhà vệ sinh không ngừng cọ rửa.
Cô ấy muốn tẩy đi, những cái này đều không phải thật, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đúng là cô ấy thích Lệ Nghiêm, nhưng cô ấy không thể làm cái chuyện hoang đường như này.
Cô ấy còn là con người không?
Quản thực là ma quỷ, luôn luôn nghĩ cách ngăn cản Lệ Nghiêm và Cố Yên.
Tình yêu của cô ấy, tại sao lại biến cô ấy trở nên đáng ghét thế này?
Cô ấy nhìn chính mình thảm hại trong gương.
Trước đây, cho dù cô ấy có thích Lệ Nghiêm đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ kiềm chế.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã tự tay đưa anh đến vực sâu rồi.
May mà Cố Yên đến, nếu không chắc chắn Lệ Nghiêm sẽ thịt nát xương tan.
"Bạch Thư Hân, sao mày lại biến thành thế này? Mày có biết không, tình yêu của mày thật ích kỷ!"
Cô ấy ôm chặt cơ thể mình, cuộn thành một đoàn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau, Lệ Nghiêm mới tỉnh tại, đầu đau như muốn nứt ra.
Anh ta mở mắt ra nhìn thấy cảnh vật quen thuộc thì hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ tối qua mình chưa về, trái lại ở lại nhà Thư Hân sao?
Anh ta muốn ngồi dậy, nhưng lại thấy sai sai, trong lòng có người.
Anh ta đưa mắt nhìn theo, cực kỳ khiếp sợ.
Sao trong ngực lại là Cố Yên?
Hơn nữa...!tại sao bọn họ lại trần truồng?
Lệ Nghiêm liều mạng lục tìm ký ức trong đầu, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Anh ta chỉ nhớ là sau khi đưa Thư Hân về, mình lại uống một ít nữa.
Sau đó đã xảy ra cái gì, anh ta không có một tí ký ức nào cả.
Đúng lúc này, cô gái trong lòng ưm một tiếng.
Cố Yên mở mắt ra, giả bộ vừa mới tỉnh ngủ, nhìn Lệ Nghiêm một cái.
"Anh tỉnh rồi."
"Anh...!chúng ta..." Lệ Nghiêm hơi cà lăm.
"Chuyện rõ ràng như vậy, lẽ nào anh nhìn không ra à?"
Cố Yên tức giận lườm anh ta một cái: "Lẽ nào...!anh muốn ăn quỵt hả?".