"Đưa! Tôi đưa!"
Cuối cùng, ông chủ Vương thật sự là không thể chịu nổi nữa, ông ta đành phải đầu hàng.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, vẻ mặt nhạt nhẽo, anh vứt cái roi vào tay Khương Tuấn.
"Nếu ông chủ Vương đã biết điều như vậy, thì cậu hãy tiếp đãi ông ta cho tốt nhé.
Khương Tuấn, chắc cậu chưa bao giờ chơi trò này nhỉ, cậu cứ từ từ chơi, phải chơi cho thỏa thích."
"Tôi...!không phải tôi đã đồng ý đưa tiền rồi sao, tại sao...!tạo sao còn muốn đánh tôi nữa?"
"Ông đây thích đấy."
Cố Gia Huy ném ra bốn chữ, sau đó liền quay người rời đi.
Sau cùng ông chủ Vương không chịu được nữa, ngất xỉu.
Ở cửa, Cố Yên thấy Cố Gia Huy đi ra, cô ấy vội vàng đỡ Hứa Minh Tâm đang lơ mơ tiến lên.
"Anh...!anh ba..."
Cô ấy nói lắp ba lắp bắp.
Ánh mắt tịch mịch đáng sợ của Cố Gia Huy như thể muốn ăn sống nuốt tươi cô ấy vậy.
Cô ấy không dám ngẩng đầu lên, da đầu run lên.
Cố Gia Huy đưa tay ra kéo cô gái nhỏ vào trong lòng.
"Anh cử người đưa em về."
"Không sao, em chưa uống nhiều, em tự lái xe về được.
Thế...em dao Minh Tâm cho anh nha..."
Cố Yên ước gì có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, chạy đi càng nhanh càng tốt.
Hứa Minh Tâm vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, cô đã uống rượu, chắc chắn Cố Gia Huy sẽ đánh gãy chân của cô.
"Này...!cô bảo cô sẽ gánh cho tôi, sao cô lại thất hứa hả? Cô...!cô không giữ chữ tín."
"Gánh cho em?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nói, bàn tay to nắm cái cổ của Hứa Minh Tâm, giống như đang xách một con mèo con vậy.
Hứa Minh Tâm rụt đầu, không dám động đậy.
Cố Gia Huy trực tiếp ném người lên xe, không nói câu nào đi thẳng về biệt thự.
Về đến phòng ngủ, Cố Gia Huy mới phun ra ba chữ.
"Hứa Minh Tâm!"
Lời phía sau còn chưa kịp nói cơ, thế mà Hứa Minh Tâm đã bụp một tiếng, quỳ xuống rồi.
Cái mông ngồi trên gót chân, hai tay nắm lấy cái tai, nói với vẻ đáng thương: "Tôi...!tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi mà."
Cố Gia Huy nhìn dáng người lắc tới lắc lui của cô, anh cũng không biết là nên tức hay nên cười.
Hai má cô đỏ bừng, giống như quả anh đào chín, chờ người tới hái.
Đôi mắt bởi vì uống rượu mà trông mê mang sạch sẽ, long lanh giống như hổ phách.
Hứa Minh Tâm còn nấc một cái, rồi rụt cổ.
"Sai ở đâu?"
Hứa Minh Tâm cảm thấy khổ tâm, câu này cô đã xem vô số lần trên ti vi rồi.
Lần nào cũng đều là nữ chính chất vấn nam chính, nhưng mỗi lần đến chỗ cô, thì đều là Cố Gia Huy lạnh lùng hỏi cô đã sai chỗ nào.
"Tôi không nên uống rượu."
"Còn gì nữa?"
"Còn nữa á?"
Cô có làm sai chỗ nào nữa đâu, lẽ nào là cái ông chú xấu xí đó, cô muốn kiếm chút khoản thu nhập thêm là đúng mà.
Vả lại ông chú đó rất ngốc, tiền của ông ta rất dễ kiếm đó.
Hứa Minh Tâm vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Cuối cùng, cô nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt đáng thương và rất là vô tội.
Cố Gia Huy sắp bị cô làm tức chết rồi, cô có biết vừa nãy mình đã ở trong hoàn cảnh nào không hả.
Nếu anh mà đến chậm chút nữa, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nhóc này, thật là không làm anh bớt lo một ngày nào cả.
Anh trực tiếp đỡ cô dậy, sau đó dẫn cô đến phòng vệ sinh, bắt đầu mở nước cho cô tắm.
"Hứa Minh Tâm, em thật là chẳng để tôi yên tâm được một tí nào.
Tôi che chở em từng ly từng tí, nếu em bị tên cường đạo khác trộm đi, tôi sẽ rất buồn.
Có lúc tôi thật sự muốn đem em ăn sạch, để cả đời này em cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!"
"Em hãy ngoan ngoãn đi tắm, không được phép lộn xộn, nếu không tôi sẽ đánh em."
Hứa Minh Tâm rất ngoan, cô giống như con búp bê tráng men, mặc cho Cố Gia Huy sắp đặt.
Anh cảm giác lần nào trái tim mình cũng lo lắng thấp thỏm, anh che chở cô nhóc này lớn lên từng tí một, sợ đến cả chậu cũng bị bê đi mất.1
Tắm xong, Cố Gia Huy ôm cô lên giường.
Anh vốn định rời đi để đi tắm, nhưng không ngờ cô nhóc này lại nắm chặt lấy tay anh.
Hơn nữa, cô còn nắm rất chặt, anh bất ngờ không kịp phòng bị, cả người ngã xuống giường.
Nếu không phải anh chống tay kịp thời, chỉ sợ cơ thể nặng nề của anh đã đè lên người cô rồi.
Anh còn chưa kịp hỏi gì thì cánh tay ngó sen của Hứa Minh Tâm đã ôm lấy cổ anh, cánh môi phấn nộn đưa tới.
Mềm mại, tư vị quyến luyến.
Mỹ vị ở trước mặt, làm gì có đạo lý từ chối.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, anh muốn dứt ra rời đi, anh đã cảm nhận được dục vọng đang tăng lên ùn ùn trong cơ thể.
Nhưng...!thế mà Hứa Minh Tâm lại quấn càng ngày càng chặt, giống như bạch tuộc vậy.
Hai cơ thể dán tại một chỗ, dù cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được độ ấm của nhau.
Anh khẽ nhíu mày, Hứa Minh Tâm...!có gì đó không bình thường...!
Cô buông lỏng cánh môi, nói khẽ bên tai anh: "Thực ra...!bây giờ anh ăn tôi, cũng không sao..."
Rượu làm cho con người cam đảm lên, nếu mà là lúc tỉnh táo, chắc chắn cô không dám nói ra câu này.
Nhưng hiện giờ...!cô muốn nói cho Cố Gia Huy biết, anh không cần nhẫn nhịn, cô cam tâm tình nguyện.
Đã qua năm dương lịch, cô đã mười chín tuổi rồi, cô có thể chịu trách nhiệm với thân thể của mình, cũng có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cô muốn bản thân mình sẽ không hối hận về những chuyện của hôm nay.
"Mời anh hưởng dụng tôi đi."
Hứa Minh Tâm nói nhỏ, hơi thở ấm nóng thổi quanh ốc tai, làm cho cơ thể cao lớn của Cố Gia Huy run lên.
Cô...!cô lại nói ra loại lời nói này.
Anh nhíu chặt chân mày, cố nén dục vọng, thanh âm khàn khàn có chút đáng sợ.
"Em say rồi."
Anh cưỡng chế đẩy cô ra, quay lưng lại để đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng không ngờ Hứa Minh Tâm lại ôm chặt anh từ phía sau.
"Đúng là tôi uống say rồi, nhưng tôi biết rõ tôi đang làm cái gì.
Tôi cam tâm tình nguyện, trừ phi...!anh chê tôi..."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Bàn tay to dịu dàng ấn lên cái trán cô.
"Tôi biết em cam tâm tình nguyện, nhưng...!với tôi mà nói thì em thật sự quá nhỏ.
Em nghĩ đi hoa nở chờ ngày xuân, em mới là một nụ hoa.
Em thấy nụ hoa chờ nở đẹp, hay là bông hoa tươi nở rộ rực rỡ đẹp."
"Tất nhiên...!là bông hoa tươi!" "Đúng, là bông hoa tươi.
Cho nên tôi muốn đợi đến khoảnh khắc em là bông hoa tươi, rồi đi hưởng dụng vẻ đẹp của em.
Em không cần lo là tôi sẽ chê em, đối với tôi thì cả người em từ trên xuống dưới đều là hấp dẫn chí mạng.
Tôi tội gì phải chơi đánh đố, nói một đằng nghĩ một nẻo với một cô nhóc mười tám tuổi cơ chứ.
Vậy nên, nếu tôi mà chê em, tôi sẽ không muốn cưới em."
"Thực ra, hàng ngày tôi đều chịu đựng rất vất vả, tôi là đàn ông, tôi cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng mà tôi muốn chờ đến lúc em lý trí và trưởng thành hơn, rồi muốn em sau.
Bây giờ tôi muốn em, em có thể coi như là một chuyện hoang đường của tuổi mười tám, nhưng...!đợi em hai mươi tuổi, đó sẽ là lễ trưởng thành của em."
"Hy vọng, tôi của năm ba mươi tuổi, có thể nắm tay cô vợ nhỏ hai mươi tuổi bước vào cung điện hôn nhân.
Vào lúc em có thể trở thành vợ hợp pháp của tôi, tôi nhất định sẽ hái bông hoa tươi này xuống."
"Nhưng...!vẫn phải chờ một năm rưỡi nữa, rất lâu đó..."
"Hai mươi tám năm đều đã chịu đựng qua, hai năm thì có là gì?"
"Bây giờ em chưa hiểu gì, cho dù tôi muốn em thì cũng không phải trải nghiệm tốt gì.
Tôi đang chờ em lớn, em biết chưa?"
Câu nói cuối cùng, khắc sâu vào trong lòng.
Anh nói...!
Anh đang chờ cô lớn.
Đợi em từ mười tám tuổi, trưởng thành đến hai mươi tuổi.
Đợi tôi từ hai mươi tám tuổi, trưởng thành đến ba mươi tuổi.
Mười năm vừa khớp, em đã trưởng thành chờ gả, tôi cũng có thể cưới em..