Hứa Minh Tâm đã đợi hồi lâu mà vẫn chưa nhìn thấy Cố Gia Huy.
Lúc này, cửa hội sở mở ra, Lucia đi ra dưới sự vây quanh của mọi người.
Xung quanh toàn là vệ sĩ áo đen, trông có hơi dọa người.
Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, dịch người sang bên cạnh.
Lucia thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Minh Tâm, cô ta hơi coi thường cô.
"Đuổi tên ăn xin này đi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào."
Sau đó cô xe liền đi vào trong xe.
Đó là một chiếc xe rất dài, Lucia ngồi ở chính giữa, trước sau có năm chiếc xe hộ tống bảo vệ cho cô ta.
Cô ta vừa đi, nhân viên công tác liền tiến lên đuổi cô đi.
Hứa Minh Tâm đành phải đứng ở bên đường đợi.
Cô lạnh run cầm cập, cảm giác toàn thân đều cứng ngắc.
Đúng lúc này, trên người chợt có thêm một chiếc áo khoác.
Cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc ấm áp kia.
Hứa Minh Tâm lập tức lệ nóng quanh tròng, cô quay người nhào vào lòng anh, sau đó ủy khuất nói: "Anh đi đâu vậy? Anh có biết là tôi không thấy anh tôi rất lo rất sốt ruột không hả? Điện thoại anh cũng tắt máy, rốt cuộc anh đã đi đâu làm gì vậy?"
Cố Gia Huy vẫn luôn ở chỗ tối, nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang chờ mình, nhưng Lucia chưa đi, anh không dám tùy tiện xuất hiện.
Giữa anh và Lucia, có quá nhiều liên quan không kéo rõ được, cả đời này tốt nhất là đừng gặp mặt.
Anh ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm, anh biết cô đã chịu ủy khuất rồi.
Anh cũng không ngờ, cô lại ngốc nghếch đợi mình ở chỗ này và không đi về cùng Thẩm Tuệ.
Anh quan sát ở chỗ tối, đau lòng chết đi được, có mấy lần anh suýt thì không nhịn được muốn xông ra, ôm chặt cô vào lòng.
"Lần sau, không đợi được tôi thì đi về trước, biết chưa?"
Hứa Minh Tâm đỏ mắt, lắc đầu.
Cô nắm chặt ống tay áo của anh, rồi nói: "Tôi không đợi được anh, tôi sẽ tiếp tục đợi."
"Tại sao?"
"Tôi sợ tôi chạy lung tung, anh sẽ về chỗ cũ tìm tôi.
Tôi không muốn chơi trò mèo trốn trốn gì đó với anh, sau này tôi mà đi đâu cùng anh rồi lạc mất anh, vậy thì tôi sẽ ở yên tại chỗ chờ anh.
Đợi mãi luôn, anh cũng không cần tìm tôi khắp thế giới, anh chỉ cần quay về chỗ cũ là được."
Hứa Minh Tâm cố chấp nói.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim mềm nhũn.
Rốt cuộc cô là cố chấp hay là ngốc?
"Em không sợ ở yên một chỗ rồi không chờ được tôi à? Ngộ nhỡ tôi không tới thì sao?"
"Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi cả đêm, tôi tin là chắc chắn anh sẽ về, đúng không."
Cô hơi trẻ con nắm lấy tay anh, quật cường nói.
"Được, tôi biết rồi.
Sau này nếu không may mà chúng ta có lạc nhau, thì quay về nơi ban đầu."
"Ừ, lần này anh đã làm cái gì vậy, không phải tôi đã bảo ngoan ngoãn đợi tôi ở trong góc sao? Tại sao chớp mắt một cái, tôi đã không thấy anh nữa rồi vậy."
"Lúc đó tôi phải xử lý chút chuyện, điện thoại hết pin nên tắt máy.
Đợi làm xong, bữa tiệc cũng đã kết thúc rồi."
"Thế thì anh cũng phải nhắc trước cho tôi một tiếng chứ." Cô hơi giận.
"Xin lỗi, tôi tưởng tôi có thể kết thúc nhanh, không ngờ..."
"Thôi được rồi, lần sau không được vậy nữa đâu đấy!"
"Được."
Có Gia Huy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo cô lên xe, sau đó rời đi.
Sau khi anh đưa Hứa Minh Tâm về, anh liền quay về nhà của Ôn Thanh Vân.
Ôn Thanh Vân chờ lâu lắm rồi.
Cô ta nhìn thấy Cố Gia Huy trở về, thì lập tức tiến lên, sốt ruột hỏi: "Tôi nghe nói Lucia cũng đi phải không?"
"Ừ."
"Những năm trước chẳng phải là anh cô ấy đi sao? Sao lần này cô ấy lại đi, tôi đã tính sai rồi.
Cậu và cô ấy..."
"Không gặp mặt, kịp thời tránh được."
Cố Gia Huy có chút đau đầu, ngón trỏ day day huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.
"Lần trước muốn nói cho cậu biết, nhưng cậu không muốn nghe, nhưng lần này suýt thì hai người chạm mặt, tôi nghĩ tôi vẫn phải nhắc nhở cậu.
Lucia không hề biết cậu là cậu ba Cố, cô ấy chỉ biết cậu tên là Laney.
Chuyện trước kia, cậu cũng chỉ điều tra đến gia tộc Caitlin, vì thế cậu hoài nghi Caitlin tham gia vào trong đó." "Năm đó, sau khi cậu mất tích, Lucia như phát điên, hận không thể đào sâu ba tấc cái Manleton, chỉ để tìm cậu.
Nhưng mà cậu lại như bốc hơi khỏi nhân gian, từ sau chuyện đó tính tình của Lucia đại biến, cả người trở nên âm tàn độc ác.
Phàm là vụ làm ăn mà cô ấy tiếp quản, thì bất kỳ một
đối thủ cạnh tranh nào cũng không có kết cục tốt đẹp."
"Gia tộc Caitlin, chỉ có cô ấy để lấy làm kiêu ngạo, cho nên ai cũng dám động." "Tôi hiểu tính của cô ấy nhất, vốn dĩ là người rất hống hách, nhưng lúc đó vẫn chưa nghiêm trọng như này.
Không ngờ, trôi qua bốn năm ngắn ngủi, tôi và cô ấy đều đã thay đổi rồi." Khóe môi Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười lạnh mỏng: "Cô ấy đang tìm cái gì? Tìm Laney của năm đó sao? Khi đó không phải cô ta đã đưa đám người đó đi sao?
Laney là chính tay cô ta giết chết, nay tôi tên là Cố Gia Huy, không có liên quan gì với cô ta."
"Nếu cô ấy biết Cố Gia Huy chính là Laney, chắc chắn cô ấy sẽ không ra tay! Cậu ba, nếu cậu coi tôi là chị dâu, cậu hãy nghe tôi khuyên một câu, đừng động vào Caitlin, bối cảnh của gia tộc này quá hùng hậu, đến cả cao tầng cũng không thể rung chuyển, tôi không muốn thấy cậu cũng xảy ra chuyện.".
Truyện Bách Hợp
"Chuyện của anh hai cậu, tôi cũng đã buông xuống rồi, tại sao cậu vẫn còn canh cánh trong lòng vậy?"
Ôn Thanh Vân vô cùng đau đớn nói, người vẫn không đi ra khỏi bóng mờ không phải cô ta, mà là Cố Gia Huy.
Chống đỡ anh sống sót, chính là để báo thù cho Cố Trường Quân và bắt những người khi xưa đều phải trả giá đắt.
"Không thể nào."
Cố Gia Huy lạnh lùng phun ra ba chữ, từng chữ rõ ràng, kiên quyết đến vậy.
"Anh hai cậu đã chết bốn năm rồi, tôi xin cậu buông tay đi được không? Tôi thật sự sợ cậu sẽ xảy ra chuyện!"
Cố Gia Huy nghe vậy, anh lâm vào trầm mặc.
Anh siết chặt nắm đấm, gằn từng chữ một: "Thù của anh hai, tôi nhất định sẽ báo, tôi không thể để anh ấy chết uổng được."
"Vậy Hứa Minh Tâm thì sao? Cậu vì anh hai cậu, vậy người mà cậu yêu thì sao? Cậu có từng nghĩ cho cô ấy không? Cậu gánh trọng trách đi trước, con đường của cô ấy dễ đi hơn chưa? Những thị phi này, cậu có thể thừa nhận, cô ấy có thể thừa nhận sao?"
"Tôi sống vì anh hai, cũng sống vì bản thân mình.
Tôi sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, cho dù là muốn mạng của tôi! Còn bọn họ, tôi sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào, một người cũng không!"
Cố Gia Huy trầm giọng gào lên, ánh mắt mang theo màu thị huyết điên cuồng.
Sở dĩ anh có thể sống sót, tất cả là dựa vào cái tín niệm này.
Cho dù hiện tại, anh đã tìm thấy ý nghĩa của việc sống tiếp, anh cũng sẽ không từ bỏ.
Anh hai chết quá thảm, rồi cũng phải có người đòi công đại cho anh ấy.
Vì để tránh đi tranh đấu, bọn họ đã đặc biệt đi tới Manleton, không muốn tranh đoạt với người.
Nhưng vận hạn vẫn tới.
Anh cả sợ hai anh em họ liên thủ với nhà họ Ôn, trở về sẽ cản trở anh ta, nên đã hạ độc thủ.
Anh có thể lý giải, nhưng anh vạn vạn không ngờ, cuộc điều tra sau khi sự việc xảy ra lại đơn giản như vậy.
Đúng là anh cả anh đã ra tay, nhưng vẫn còn một nhóm người khác, đến từ Caitlin.
Anh ở dưới nước, nhìn thấy rõ người đứng trên boong thuyền con thuyền đi xa kia, chính là Lucia.
Trước mắt, anh vẫn không biết hai người có quan hệ gì, nhưng chắc chắn rằng cái chết của Cố Trường Quân có liên quan tới bọn họ.
Một người là anh em chí thân, một người là người phụ nữ từng yêu.
Nay, đều là kẻ thù..