Cuối cùng Tiền Phong đành phải đưa người về, Cố Yên vẫn đi cùng Lệ Nghiêm, cô ấy sợ anh ta không kìm chế được.
Anh ta đi một mình đến đường an toàn, đẩy cánh cửa nặng trịch ra, sau đó ẩn mình trong bóng đêm.
Cố Yên định đi vào, nhưng lại bị người ở phía sau cửa ngăn lại.
"Đừng vào, anh muốn ở một mình một lúc."
Cố Yên nghe thế vậy, cô ấy cứng ngắc thu tay về.
Anh ta muốn yên tĩnh, vậy thì cô ấy sẽ yên lặng đợi anh ta ở bên ngoài.
Cô ấy không thể cho anh ta không gian ở một mình, cô ấy sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện.
Anh ta vừa muốn tiếp nhận Mai Lan, không ngờ bà ta đã ra đi rồi, làm sao mà anh ta không buồn được đây.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lệ Nghiêm ở đó rất lâu mới đi ra, đi ra khỏi nhà họ Tiền.
Chồng của Mai Lan vội vàng trở về, ông ta là một người đàn ông gần sáu mươi tuổi, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Bây giờ Lệ Nghiêm mới biết gia đình của Tiền Phong, bố anh ta ở trong thôn rất nghèo, không ai bằng lòng cưới ông ta, bốn mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn sinh con.
Ông ta gặp được Mai Lan đang kinh hồn bạt vía, Mai Lan vừa mới mất chồng, không chịu nổi cú sốc, lại đem con đi bỏ, thần kinh có hơi không bình thường.
Lúc đó đúng là ông ta đã nhìn trúng bà ta là một con ngốc, ông ta muốn cưới bà ta làm vợ, rồi sinh con cho mình.
Nhưng không ngờ sau khi tổ chức hôn lễ sơ sài, Mai Lan đã tỉnh táo lại.
Người đàn ông này không có cưỡng ép, trái lại âm thầm nắm tay lại, cho bà ta một số tiền để đi tìm con trai.
Mai Lan trở về tìm Lệ Nghiêm, biết được Lệ Nghiêm đã được nhà họ Bạch nhận nuôi, bà ta cũng yên tâm.
Bà ta vốn định tìm đến cái chết, nhưng lại bị người đàn ông đó cứu sống.
Thì ra, người đàn ông đó lo bà ta xảy ra chuyện, nên vẫn đi theo bà ta.
Mai Lan cảm động trước ông ta, bà ta nghĩ đến việc mình đã không còn vướng bận nữa, liền ở bên người đàn ông này.
Một đường này đi chính là hai mươi tám năm, năm nay Tiền Phong hai mươi sáu tuổi.
Lệ Nghiêm nghe được toàn bộ câu chuyện được kể ra từ lời kể của bố Tiền Phong.
"Những năm nay, người mà bà ấy không yên tâm nhất chính là cậu, nhưng bà ấy lại lo đi tìm cậu thì quấy rầy tới cuộc sống hiện tại của cậu.
Năm đó bà ấy có lỗi với cậu, nay người chết như đèn tắt, cậu đừng giận bà ấy nữa.
Lỗi lầm của bà ấy để tôi gánh chịu, tôi dập đầu nhận tội với cậu Lệ, được không..."
Người đàn ông sáu mươi tuổi đó liền muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Lệ Nghiêm giữ lại.
"Bà ấy không nợ tôi cái gì, tôi cũng không còn oán giận gì nữa.
Để bà ấy an tâm ra đi đi, lo liệu hậu sự cho thật tốt."
Lệ Nghiêm trầm giọng nói.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu Lệ..."
Người đàn ông vô cùng cảm kích.
Lệ Nghiêm tham dự tang lễ ở nông thôn, nhập liệng hạ táng, anh ta đều tham dự với thân phận khách.
Cố Yên ở bên anh ta, im lặng không nói gì.
Cô ấy biết mình không làm được gì, nhưng có thể nhìn thấy anh ta trong phạm vi, tối thiểu có thể làm cô ấy yên tâm một chút.
Tang lễ kéo dài ba ngày, Lệ Nghiêm để lại một số tiền, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Rời khỏi thôn quê, cuộc sống của Lệ Nghiêm vẫn theo thường lệ.
Chỉ là...!anh ta không nhắc một chữ nào đến chuyện đám cưới sớm.
Đột ngột xảy ra chuyện như thế này, anh ta không thể tổ chức hôn lễ được.
Nhưng may là, ngày cưới vào năm sau chưa có hủy bỏ.
Mấy ngày trước, Bạch Thư Hân, người mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất đã trở về rồi.
Cô ấy không thông báo cho ai hết, chỉ nói cho Hứa Minh Tâm biết là đón ở sân bay thôi.
Đúng lúc Cố Yên đang ở chỗ Cố Gia Huy, cô ấy đã nghe được tin tức này.
Do dự một lát, cô ấy đề nghị lái xe đưa cô đi, chỗ này cách sân bay rất xa.
Hứa Minh Tâm không có nghĩ nhiều như vậy, cô ngồi lên xe của anh.
Cô vừa đi không lâu, đã nhìn thấy bóng dáng Bạch Thư Hân đang mặc áo lông, cô lập tức vẫy tay rồi gọi: "Thư Hân, tớ ở đây!"
Bạch Thư Hân nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Hứa Minh Tâm, cô ấy không kìm được nở nụ cười, đến cả hành lý cũng không kịp troong đã vội xông lên cho cô một cái ôm thật chặt.
"Minh Tâm, tớ nhớ cậu chết đi được!"
"Lừa đảo, nhớ tớ mà không thèm liên lạc với tớ, tớ thấy cậu ở bên ngoài tiêu dao lắm rồi đấy!"
Bạch Thư Hân mỉm cười, không có nói thêm gì.
Không phải cô ấy không muốn liên lạc, cô ấy sợ sau khi liên lạc thì mình sẽ mềm lòng, sẽ không kìm được hỏi chuyện của Lệ Nghiêm và Cố Yên, cô ấy sợ mình hãm sâu, sợ mình làm ra chuyện càng hoang đường hơn.
Cô ấy đang sợ chính mình, sợ chính mình trở nên đáng ghét!
"Tớ xách hành lý giúp vậu, cậu đi đường chắc là mệt rồi đúng không? Cậu nói cho tớ biết cậu đã đi đâu chơi đi, tớ thấy cậu chụp ảnh rất đẹp!"
"Tớ cũng đọc lời nhắn của cậu rồi, cậu bảo năm sau bọn họ kết hôn đúng không?"
"Cậu đọc rồi à? Tớ còn tưởng là cậu chặn rồi cơ."
"Không có."
Bạch Thư Hân cười nhạt.
Cho dù cô ấy đã đọc thì sao chứ, còn không bằng chặn lại, như thế thì sẽ không nổi lên hy vọng vì nó nữa.
Ngày cưới đã định rồi, mùng tám tháng một năm sau, là một ngày tốt.
"Tớ đã mang về cho cậu rất nhiều đặc sản, tất cả đều là đồ ăn, một nửa va ly luôn đấy.
Giờ cậu có lộc ăn rồi, lát nữa cậu phải mời tớ ăn cơm..."
Bạch Thư Hân đang nói chuyện, thì lại nhìn thấy che của Cố Yên đỗ ở ngoài sân bay.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Yên, cô ấy im bặt, cơ thể cũng cứng ngắc hơn.
"Sao cô ta lại tới đây?"
"Yên Yên cũng ở đó, lái xe tiện đường đưa tớ đến luôn."
"Lên xe đi, không phải là nói muốn ăn cơm sao?" Cố Yên mỉm cười nói, chỉ là nụ cười này có bao nhiêu khổ sở, chỉ có bản thân cô ấy biết.
Cô ấy và Bạch Thư Hân, lòng ai cũng sẽ không dễ chịu.
Bạch Thư Hân hơi cụp mắt, cho dù cô ấy có không cam lòng đi chăng nữa, thì bây giờ cũng phải buông xuống tất cả.
Đoàn người đi ăn cơm, Hứa Minh Tâm vốn định đưa cô ấy về, nhưng Cố Yên mở miệng nói, cô ấy có xe tiện hơn.
Những đặc sản đó, lát nữa cô ấy sẽ mang về.
Sau đó, Cố Yên đón một chiếc xe ở cửa khách sạn, cho cô về trước.
Hứa Minh Tâm cứ cảm giác từ trường của hai người là lạ, nhưng cô ấy không nói ra được rốt cuộc là tại sao.
Cố Yên đưa Bạch Thư Hân về, trên đường đi hai người cũng không có nói chuyện.
Bạch Thư Hân về đến nhà thuê, trong phòng đã phủ vải trắng, rất sạch sẽ, không có rơi bao nhiêu bụi.
Cô ấy thu dọn qua loa, sau đó có chút mất tự nhiên nói: "Cô ngồi đi, tôi pha trà cho cô."
Một khi cô ấy và Lệ Nghiêm kết hôn, thì chính là chị dâu danh xứng với thực của cô ấy.
Cô ấy cũng nên nhượng bộ rồi.
Cô ấy có ý mềm mỏng, cô ấy quay người đi đến phòng bếp nấu nước.
Nhưng sau lưng lại truyền tới giọng nói trầm thấp của Cố Yên: "Cô và Lệ Nghiêm không phải anh em ruột."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí như cứng lại vài phần.
Cố Yên biết, cho chù cô ấy không nói, đợi Bạch Thư Hân gặp người nhà họ Bạch, cô ấy cũng sẽ biết chuyện này.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cô ấy phải tự nắm lấy quyền chủ động.
Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, cô ấy đột ngột quay người lại, con ngươi hung hăng co rút, nhìn cô ấy với vẻ khó tin.
Cô ấy kích động đi lên phía trước, sau đó nắm chặt bả vai Cố Yên.
"Cô nói gì? Cô nói lại một lần nữa!"
"Cô và Lệ Nghiêm không có quan hệ huyết thống, Lệ Nghiêm vốn không phải con của nhà họ Bạch, mà là trẻ mồ côi của cấp dưới bố cô.
Những chuyện xảy ra giữa hai người cũng không tính là loạn luân, cô không cần cảm thấy có tội.
Tôi cũng xin lỗi cô vì lời lẽ nghiêm khắc của tôi lúc trước.
Bạch Thư Hân căn bản là không quan tâm lời xin lỗi của cô ấy, trong đầu cô ấy toàn là nửa câu trước của Cố Yên.
Cô ấy và Lệ Nghiêm không có quan hệ huyết thống, bọn họ hoàn toàn không phải anh em.
Không phải anh em, vậy thì có thể ở bên nhau và cũng không cần gò bó gì nữa.
Cô ấy vui lắm, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi tìm Lệ Nghiêm, nói cho anh ta biết, cô ấy đã thích anh ta đã thích anh ta rất nhiều năm....