Cô quay lưng về phía Cố Gia Huy và ngay lập tức bắt đầu mặc quần áo vào.
“Hừm, không biết nói lời hay ý đẹp, đáng ra phải khen mình đáng yêu chứ, rốt cuộc là anh ta có EQ không đấy?”
Sau khi cô mặc quần áo xong liền xoay người bước ra.
Lúc này cô mới phát hiện bản thân quên không khoá chặt cánh cửa, còn Cố Gia Huy thì ngồi điềm đạm bên ngoài ngắm nhìn.
Dáng người cô rất đẹp, mảnh mai, không chút mỡ thừa trên cơ thể.
Da mỏng và trắng, tấm lưng ngọc ngà đẹp như tấm lụa đào.
Mặc dù phần hông không cong lắm nhưng trông rất mềm mại, cảm giác qua tay cũng không quá tệ.
Còn đôi chân cô thì vô cùng thon thả, trông rất bắt mắt.
Cô vợ của anh không phải là quá nhỏ, chỉ là cô chưa trưởng thành hoàn toàn và cần có sự giúp đỡ của người khác.
"Anh...!sao anh dám nhìn trộm tôi?”
“cửa không đóng, tôi tưởng là em chủ động chào mời tôi nữa.
Hơn nữa, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Lúc nãy em nhìn tôi rồi, còn tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn em, sao lại không được chứ!”.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt anh mang theo sự ấm áp và nhẹ nhàng khó tả.
Rõ ràng là Cố Gia Huy đang giở trò lưu manh, nhưng những gì anh nói đều rất đúng, không có gì là bất hợp lý cả.
Cô trừng mắt tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không thể tìm ra được một từ thích hợp để nói.
"Anh cũng chỉ có thể nhìn thôi, hừ!"
Cô vừa giận vừa xấu hổ, nói xong liền chui vào trong chăn.
Anh nghe thấy thế cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao anh lại chỉ có thể nhìn thôi cơ chứ, nó cũng đâu phải vật trang trí?
Một mình trên chiếc giường này cô luôn thấy nó rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao khi có anh nằm cùng thì nó lại đột nhiên trở nên bé nhỏ lạ thường.
Ngay cả khi chắc chắn anh không có khả năng làm ra chuyện đó, nhưng mà rốt cục thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Cô luôn cảm thấy rất kỳ lạ khi hai người ngủ chung trên một chiếc giường như thế này.
Hai má có từ đầu đến cuối đều nóng bừng, cảm giác như toàn bộ máu đều đang đổ dồn hết lên đầu.
Cơ thể cô cuộn tròn lại y như một quả bóng, nằm yên ở mép giường không dám nhúc nhích.
Nhưng ...!
Hình như anh đang xích lại gần hơn.
Cô sợ đến mức cố gắng lùi lại về sau, nhưng bên ngoài đã là mép giường rồi.
Ngay lúc cô sắp rớt xuống giường thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng vươn tay ra túm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
"Không phải em tin tôi là một chính nhân quân tử sao? Sao lại sợ hãi thành ra bộ dạng thế này cơ chứ?"
Anh cố tình chọc ghẹo cô.
Hai tai cô đỏ bừng, vẫn cố chấp đáp lại: "Ai sợ anh chứ? Tôi chỉ là không quen ngủ cùng người khác mà thôi."
"Thế thì bắt đầu từ hôm nay em nên quen dần với điều đó đi, có lẽ em sẽ phải ngủ với tôi cả đời đấy."
Cả đời sao...!
Ba từ này chạm thẳng vào tim cô, khiến cô có chút bối rối.
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, bây giờ cô mới chỉ 18 tuổi thôi, cùng người đàn ông này sống với nhau suốt những năm tháng còn lại, đột nhiên cô cảm thấy cuộc đời thật dài.
"Đang nghĩ gì thế?"