"Những ấm ức mà Hứa Minh Tâm phải chịu ở đây, từ nhỏ tới lớn ông toàn đối xử khác biệt, ông có cần tôi từ từ nói cho ông nghe không? Vợ tôi là ngôi sao lớn, có sức kêu gọi truyền thông.
Nếu để cho mọi người trông thấy Hứa Văn Mạnh ông bên trọng bên khinh, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?" "Tôi còn điều tra được, Hứa Minh Tâm là con gái riêng của ông, chậc chậc chậc, năm đó sinh hoạt cá nhân của ông cũng tương đối hỗn loạn nhỉ! Bản thân gây tổn thương cho cô gái nhà người ta xong, cô gái nhà người ta mang thai mười tháng sinh cho ông một đứa con, mong đợi đưa tới đây, ông cho chút phí bồi bổ như thế nào? Thông tin này truyền ra ngoài, những khoản nợ
phong lưu của ông ngày xưa, ông không dễ xử lý đâu nhỉ!"
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô mới chợt hiểu ra.
Truyện Khác
Hóa ra Hứa Văn Mạnh là tên lăng nhăng, nợ phong lưu không chỉ có một mình mẹ cô.
Nếu đã ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lau súng cướp cò còn không muốn chịu trách nhiệm.
Tên đàn ông đểu cán!
Hại cô bao nhiêu năm nay cô cứ oán giận mẹ mình, có lẽ mẹ cô cũng là một cô gái nhìn người không tinh, gặp phải tên đàn ông đểu cán này, nên mới bị lừa.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy lời này, tròng mắt chuyển loạn, suy nghĩ đối sách.
Nợ phong lưu trước kia rõ ràng là ông ta đã dàn xếp ổn thỏa rồi mà, sao Ngôn Dương biết?
Ông ta không biết rốt cuộc Ngôn Dương biết bao nhiêu, ông ta cũng không dám tùy tiện mạo hiểm đánh cược.
"Ông...!ông muốn làm gì?" "Bây giờ tôi đang cầm hai cái thóp của ông, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của ông, và ông toàn ngược đãi Minh Tâm từ nhỏ đến lớn, đối xử khác biệt.
Với con bé thì hết đánh lại mắng, để con bé làm việc cùng người giúp việc, ăn mặc chi tiêu rất nhiều cái đều là dùng đồ thừa của Hứa An Kỳ.
Đưa cho truyền thông tin tức này thì công ty mới đưa ra thị trường, cổ phiếu phát hành của ông e là không có dân chơi cổ phiếu nào dám mua đâu nhỉ?"
"Tôi có thể khiến ông hụt chi một tháng, làm cho nhà họ Hứa ông ngoan ngoãn xin phá sản, ông có tin không?"
"Tin! Tôi tin! Ông Ngôn...!rốt cuộc ông muốn là gì?"
"Mục đích của tôi rất đơn giản, đây là một bản hợp đồng xóa bỏ quan hệ cha con, ký tên đóng dấu, đến cục dân chính xác nhận.
Từ nay về sau Hứa Minh Tâm chính là con gái của nhà họ Ngôn tôi, không phải con ruột nhưng hơn con ruột.
Con bé sẽ không còn liên quan gì với nhà họ Hứa ông, chỉ đơn giản như vậy thôi."
"Gì chứ!"
Hứa Văn Mạnh trợn tròn mắt, ông nhìn bản thỏa thuận xóa bỏ quan hệ trước mắt, ông ta nhíu chặt chân mày.
Nếu mà xóa bỏ quan hệ, vậy thì núi dựa Hứa Minh Tâm này cũng không thuộc về mình nữa!
Hơn nữa không có cái tầng quan hệ này của Hứa Minh Tâm, Cố Gia Huy có thể tha cho mình sao?
Hứa Văn Mạnh cân nhắc lợi hại, ông ta lắc đầu lia lịa.
"Con bé là con gái tôi, tôi sẽ không từ bỏ, ông có bản lĩnh thì đi công khai đi, cho dù trước kia tôi nợ phong lưu nhiều, nhưng cũng đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.
Ông bảo tôi ngược đãi con gái, ông có bằng chứng gì chứ?"
Hứa Minh Tâm nghe được những lời nói vô liêm sỉ như này, cô tức đến nỗi cả người căng thẳng, nắm đấm cũng siết chặt.
Cô không phải con ngốc, tất nhiên cô biết Hứa Văn Mạnh là muốn buộc mình lại, làm cây rơm cứu mạng.
Nhưng mà cô không còn một tí hy vọng nào với cái nhà này nữa rồi.
Thoát ra thì càng tốt!
Không đợi Ngôn Dương lên tiếng, cô lạnh lùng nói: "Ông muốn tôi tự công khai những việc làm bao nhiêu năm nay ra cho truyền thông sao? Sự chênh lệch của tôi và Hứa An Kỳ, người tinh mắt đều có thể nhìn ra.
Nếu ông đã không sợ mất thể diện, vậy thì đừng trách tôi vô tình."
"Minh Tâm, dù có nói thế nào thì bố cũng là bố con, cho dù trước đây bố có không công bằng, nhưng con cũng không thể cắt đứt quan hệ với bố chứ! Bố đồng ý với con, sau này nhất định bố sẽ thay đổi, vậy còn không được sao?"
Hứa Văn Mạnh nắm chặt lấy tay cô, Hứa Minh Tâm chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô chưa từng gặp người nào hai mặt như này, bây giờ thấy mình có giá trị lợi dụng, tất nhiên là nghĩ tới tình nghĩa cha con rồi.
Nhưng một ngày nào đó cô không còn giá trị lợi dụng nữa, ông ta cũng sẽ không đối xử với cô như con gái.
Bao nhiêu năm nay, cô đã nhìn thấu rồi.
Cô rút tay ra, cô nói: "Bố nuôi mẹ nuôi, nếu ông ta khăng khăng không chịu, vậy thì công khai đi." "Cũng được, cho dù không xóa bỏ được quan hệ, nhà họ Hứa cũng rất khó sống dưới khe của J.C và nhà họ Ngôn.
Thật đáng tiếc, ban đầu ông muốn dựa vào Cố Trác Đông, nhưng bây giờ bản thân Cố Trác Đông còn đang loạn thành một nồi cháo, tự thân khó giữ.
Nếu cậu ta vì chuyện của Hứa An Kỳ rồi giận chó đánh mèo lên nhà họ Hứa, thì cũng không trách được.
Nói
không chừng còn thờ ơ, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nhà họ Hứa đấy."
Ngôn Dương cười lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Hứa Văn Mạnh lập tức thay đổi, hết sức khó coi.
Hứa Văn Mạnh thấy sự việc đã đi đến nước không thể vãn hồi, có ngụy trang tiếp đi chăng nữa thì cũng không thể làm cho Hứa Minh Tâm mềm lòng.
Xem dáng vẻ của nghịch nữ này, là đã quyết tâm rồi, uổng công ông ta còn cho cô sống đến lớn như này, thật không ngờ lại bạc tình bạc nghĩa.
Hứa Văn Mạnh thầm hối hận, đáng lẽ ra trước kia nên vứt bỏ Hứa Minh Tâm.
"Được, muốn tôi xóa bỏ quan hệ cũng được, vậy nhà họ Ngôn cũng phải bảo đảm, sau này không được làm khó nhà họ Hứa.
Trước mắt nhà họ Hứa có một dự án, cần phải lấy được tiền lưu thông, ông Ngôn phải giúp tôi."
Ngôn Dương nghe vậy thì bật cười, ông ta tiến lên vỗ mặt Hứa Văn Mạnh: "Tôi đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như ông, chuyện đã đến nước này, ông vẫn muốn lợi dụng Hứa Minh Tâm à?"
"Mấy người cũng không muốn nhìn thấy Hứa Minh Tâm và nhà họ Hứa trở mặt, rồi xấu mặt trong mắt người khác chứ? Dù sao bây giờ tôi cá chết lưới rách, tôi đã nuôi con nghiệt nữ này bao nhiêu năm, đòi chút hồi báo chẳng nhẽ không nên sao?"
Hứa Văn Mạnh lộ bản tính ngay.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô rất muốn cười.
Đây chính là bố của cô, ông ta còn là người sao?
"Được, con gái tôi đáng giá như vậy, coi như tôi bố thí cho ông vậy.
Việc tiếp theo không cần tôi dạy ông phải làm như nào nữa chứ? Ông công khai nhanh lên, sức kiên nhẫn của tôi có hạn."
Sau đó ông ta quay người, nhìn Thẩm Tuệ rồi mỉm cười nói: "Bà xã, em có hài lòng với kết quả này không?"
"Tạm được, Minh Tâm, chúng ta về thôi, còn lại giao cho bố nuôi con xử lý.
Dạo này khẩu vị của mẹ không tốt, con làm chút điểm tâm cho mẹ ăn đi."
"Vâng vâng."
Hứa Minh Tâm đỡ bà ấy dậy, sau đó quay người rời đi.
Ra khỏi cửa một lúc lâu, cô cũng chưa quay đầu lại nhìn.
Cô đã tận tình tận nghĩa với cái nhà này, sau này cô sẽ không mềm lòng nữa.
Một tiếng sau, Hứa Văn Mạnh công khai thanh minh, quan hệ bố con qua lại với Hứa Minh Tâm.
Không có nói rõ, nhưng tin tức nhỏ lại rất nhiều.
Tin tốt tin xấu mỗi thứ một nửa, có người đứng về phía Hứa Minh Tâm, nói Hứa Văn Mạnh là một con quỷ hút máu, con gái vừa mới tròn mười tám tuổi đã tặng cho ông già hơn bốn mươi tuổi.
Lại có người nói Hứa Minh Tâm bị ngược đãi từ nhỏ, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Nhà họ Ngôn ra mặt, cứu người ra khỏi khổ cực.
Đương nhiên, cũng có người mắng cô, bảo là bây giờ giá trị con người cô nhảy vọt rồi, vong ơn phụ nghĩa, là một sói mắt trắng.
Hứa Minh Tâm đã xem những bình luận này, trái lại cô không để ý, hiện tại năng lực tiếp nhận tâm lý của cô có thể nói là khá tốt, những lời đồn vô căn cứ này không là gì nữa rồi.
Nhưng Thẩm Tuệ thì thấy chướng mắt.
Bà ấy đập bàn, chỉ trích Ngôn Dương, chất vấn ông ta làm việc kiểu gì vậy.
"Thủy quân mà anh mua đi đâu rồi? Sao em không nhìn thấy những thủy quân tích cực đó, anh mua quân chết à?" "Còn có những người liên hợp vào mắng, bố trí người đi xóa đi, cho Minh Tâm hot lên, nâng ý chí chiến đấu của bọn họ lên, bây giờ Minh Tâm là người mà nhà họ Ngôn chúng ta toàn quyền chống lưng.
Đối với những người tung tin vịt tàn nhẫn nhất, thì trực tiếp gửi giấy luật sư cho em, em không thích phí lời với đám người này!".