Hứa Minh Tâm làm xong bài tập, thì đã chín giờ rồi.
Cố Gia Huy gọi điện về, nói là tối nay phải đi xã giao, có khả năng là muộn mới về.
"Thế anh biết uống rượu không?"
"Ừm, đối phương uống rất giỏi, cho nên anh cũng không thể ngã xuống."
"Thế tôi chuẩn bị canh giải rượu cho anh nha."
"Được, em không cần chờ tôi, đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học nữa.
Xã giao sẽ có một người phụ nữ, là thư ký của đối phương, tôi sẽ bảo Khương Tuấn đi cùng tôi."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô không nhịn được mỉm cười: "Tôi lại chưa có hỏi anh nhiều như vậy, anh cần gì phải nói?"
"Chẳng phải phụ nữ bọn họ đều tò mò cái này sao? Đàn ông ra ngoài ăn cơm với người nào, có nữ không, đối phương có xinh không?"
"Đúng là có để ý, nhưng tôi tin tưởng anh mà.
Phụ nữ có cởi sạch trước mặt anh, anh cũng không làm gì, huống hồ có Khương Tuấn hộ giá hộ tống cho anh, thì sẽ không có chuyện làm tôi lo lắng nữa.
Tôi chỉ lo anh uống nhiều quá, rất hại dạ dày."
"Vậy thì tôi thà là em không tin tôi, hỏi tôi thêm vài câu, để tôi vui vẻ."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, thì không nhịn được vui vẻ.
Đàn ông nhà người ta toàn chê người phụ nữ của mình hỏi này hỏi nọ, không có tự do.
Anh thì khen ngược, chỉ ước gì cô hỏi cái này hỏi cái kia.
Người lập dị.
"Được rồi, tôi hỏi thêm hai câu, thư ký kia bao nhiêu tuổi, có xinh không?"
"Không biết tuổi tác, chưa gặp bao giờ, như có lẽ không xinh bằng em."
"Anh khẳng định như vậy à?"
"Ừ, người phụ nữ mà Cố Gia Huy tôi chọn, tất nhiên là người xinh nhất rồi."
Hứa Minh Tâm hơi đỏ mặt, đột nhiên được khen lên tận trời, thật là có hơi ngượng ngùng.
Nếu cô mà có đuôi, e là nó đã vểnh lên trời từ lâu rồi.
"Biết rồi, thế anh đi bận việc đi."
"Ừm, ngủ sớm chút nhé."
Hứa Minh Tâm cúp điện thoại, rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu cho Cố Gia Huy và Khương Tuấn.
Nhìn cơn mưa ngoài trời thì tạm thời sẽ không ngừng được, ngộ nhớ lúc hai người họ về bị dính mưa thì làm sao đây?
Tiết Hoa tới phòng bếp nấu bữa khuya, trùng hợp gặp cô.
"Tôi quen rồi, ngại làm phiền người khác."
Tiết Hoa tới phòng bếp nấu bữa khuya, trùng hợp gặp cô.
"Cô giáo, nếu cô muốn ăn khuya thì bảo dì một tiếng, không cần tự làm đâu."
"Tôi quen rồi, ngại làm phiền người khác."
Tiết Hoa chưa được người hầu hạ bao giờ, tất nhiên là khó có thể thích ứng.
"Em đang làm gì vậy?"
"Tôi đang làm canh giải rượu, tối nay Cố Gia Huy đi xã giao, sẽ uống rượu, tôi chuẩn bị trước.
Đợi lát nữa tôi còn phải nấu canh gừng, tôi sợ bọn họ dính mưa."
"Ồ, vậy à."
Tiết Hoa gật đầu, cuối cùng cũng không có nấu bữa khuya, cô ta chỉ lấy ít nước ép thôi.
Hứa Minh Tâm bận rộn ở phòng bếp, cuối cùng cô đói, thế là tự uống trước hai bát canh giải rượu cho đỡ thèm.
Cô xem đồng hồ, đã mười giờ rồi, người vẫn chưa về.
Cô bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, đặt lên bàn trà, để Cố Gia Huy về là trông thấy luôn.
Cô còn vì thế mà dán riêng cả giấy nhớ, sợ anh không phân biệt được hai cái.
Cô về phòng như lại không ngủ được, cô liền chờ Cố Gia Huy về.
Hứa Minh Tâm vừa đọc sách vừa chờ.
Lúc sắp tới mười hai giờ, cơn buồn ngủ đánh úp, cô lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy cửa sổ có ánh đèn lóe lên, cô biết dưới tầng có xe đang lái vào.
Cô chạy nhanh ra ban công xem, thì đúng là xe của Cố Gia Huy.
Khương Tuấn không ấn chuông, đoán chừng là không muốn đánh thức mình.
Cô nhanh chóng thay dép, khoác áo đi xuống.
Cô vừa xuống lầu đã trông thấy Tiết Hoa chưa ngủ, lại còn đang ở cửa giúp đỡ.
Khương Tuấn cũng rất ngạc nhiên: "Cô Tiết chưa ngủ à?"
"Chưa, tôi chưa ngủ.
Anh mau vào tắm nước ấm, thay quần áo sạch đi.
Người anh ướt hết rồi!"
Khương Tuấn chỉ lo che ô cho Cố Gia Huy, hoàn toàn không để ý đến mình, bây giờ người ướt sũng.
Anh ta liếc nhìn Cố Gia Huy, anh ta còn hơi không yên tâm.
"Tôi đi gọi chú An hoặc cô Hứa xuống giúp."
"Không cần đâu, ông chủ sợ tối về sẽ đánh thức cô Hứa, nên đừng gọi nữa.
Chú An cũng cao tuổi rồi, cô đặt ông chủ lên sô pha trước, tôi thay quần áo xong tôi ra ngay."
"Tôi chăm sóc giúp anh trước, anh mau đi tắm đi, nếu không sẽ ốm thật đấy, thế thì mất nhiều hơn được."
Khương Tuấn nghe vậy thì gật đầu.
Bộ dạng hiện tại của anh ấy đúng là nhếch nhác.
Tiết Hoa ăn mặc kín đáo, còn là gương tốt cho người khác, chắc là sẽ không có vấn đề.
Khương Tuấn quay người rời đi, Tiết Hoa dìu Cố Gia Huy lên sô pha.
Hứa Minh Tâm vốn định đi xuống lầu, nhưng ma xui quỷ khiến cô lại dừng chân.
Cô là phụ nữ, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn không hề có đạo lý, nhưng lại vô cùng chuẩn xác.
Cô trông thấy Tiết Hoa mở bình giữ nhiệt mà mình để đấy ra, sau đó rót hai bát canh gừng, sau đó bỏ hộp giữ nhiệt vào trong bếp.
Cô ta định đút canh giải rượu cho Cố Gia Huy, nhưng khổ nỗi Cố Gia Huy say rồi, căn bản là không biết làm thế nào.
Cô ta lấy tay vỗ lên mặt Cố Gia Huy, thấy anh không phản ứng gì, do dự một chút, thế mà cô ta lại bắt đầu cởi áo khoác của anh ra.
Sau đó, là áo sơ mi!
Trái tim của Hứa Minh Tâm hung hăng run lên, cô không kìm được muốn xuống lầu, nhưng không ngờ người đàn ông vốn đang say rượu không tỉnh bất ngờ bóp chặt tay của Tiết Hoa.
Tiết Hoa sợ đến nỗi cả người run lên, khuôn mặt trắng bệch.
"Cố...!anh Cố?"
Cố Gia Huy chưa mở mắt, anh chỉ bóp tay cô ta, không cho cô ta tới gần.
Lúc này, Tiết Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng là Cố Gia Huy tỉnh lại cơ.
Cô ta hất tay ra, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn không góc chết của Cố Gia Huy, cô ta cảm thán sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai như này.
Mà người đàn ông này ngày nào cũng có thể gặp được, nhưng không thuộc về cô ta.
Mỗi ngày cô ta ở đây, hưởng thụ đãi ngộ không kém gì Hứa Minh Tâm, nhưng lại có điểm, cô ta mãi mãi không hưởng thụ được, đó chính là sự hỏi han ân cần của Cố Gia Huy, chăm sóc thân mật.
Mỗi lần nhìn thấy Cố Gia Huy yêu thương Hứa Minh Tâm như thế, thậm chí chịu hạ mình xếp hàng mua đồ cho cô, cô ta đều phẫn nộ, cô ta cảm thấy Hứa Minh Tâm không xứng với Cố Gia Huy, sao có thể để người cao cao tại thượng như anh làm chuyện thấp hàn như thế cơ chứ?
Qủa thực chính là làm bẩn thân phận của anh, nếu cái này mà bị truyền thông bắt gặp, sẽ truyền ra trò cười!
Lúc đầu, Tiết Hoa cũng không hề vọng tưởng nhiều như này, nhưng mà cô không thể không chú ý tới một Cố Gia Huy nổi bật chói mắt.
Người đàn ông đẹp trai tôn quý như thế này, bất kỳ ai nhìn nhiều một cái đều sẽ bị cảm mến nhỉ?
Cô ta là người phụ nữ bình thường, tất nhiên là sẽ không thể kiềm chế.
Cô ta nhìn Cố Gia Huy thật sâu, cũng chỉ có ở dưới tình huống ý thức không tỉnh táo như này, cô ta mới cảm nhận thấy Cố Gia Huy cách mình gần đến vậy.
Cô ta nhìn canh gừng trên bàn trà, do dự một chút rồi uống một ngụm, định đút bằng miệng cho anh, cô ta vừa chuẩn bị cúi người xuống, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Là Khương Tuấn tới.
Cô ta vội vàng ngồi thẳng người.
Khương Tuấn chưa tắm, anh ấy chỉ thay một bộ quần áo sạch thôi.
Anh ấy vừa lau tóc vừa đi tới, trông thấy áo khoác của Cố Gia Huy đã bị cởi ra, anh ấy hơi nghi hoặc.
Tiết Hoa vội vàng giải thích: "Lưng anh ấy có bị thấm ít nước, tôi sợ anh ấy lạnh nên đã cởi ra."
"Là tôi chưa chăm sóc tốt cho ông chủ, không thể chắn rượu giúp anh ấy, mới khiến anh ấy say thành thế này."
'"Hợp đồng lần này vẫn chưa lấy được, thật đáng tiếc."
"Tại sao?" Tiết Hoa lắm lời hỏi một câu.
"Xã giao trên bàn tiệc toàn như thế, ai uống được đến cuối cùng, chống đỡ được không ngã thì chính là người thắng.
Thư ký của đối phương uống quá giỏi, tửu lượng của tôi và ông chủ đã tương đối được rồi, nhưng vẫn bại trận.
Đối phương bảo rằng, ai uống thắng được thư ký của ông ta, thì đồng ý làm ăn."
Khương Tuấn khổ não nói: "Tôi biết uống rượu, hơn nữa tửu lượng rất tốt." Tiết Hoa vội vàng nói: "Anh có thể đưa tôi đi thủ, nói không chừng có thể làm chút gì đó giúp anh.".