Khương Tuấn còn chưa biết lão Cửu là Ngôn Dương, anh ấy chỉ nhìn thấy tác phong làm việc của người này, anh ấy không kìm được sợ hãi.
Nếu mà bị ông ta nhìn chằm chằm, há chẳng phải là đợi bị thần chết nhìn chằm chằm à, và rồi không có bất kỳ đường quay lại nào nữa chứ, không phải sao?
Cố Gia Huy nghe vậy thì híp mắt, vô thức siết chặt nắm đấm.
Qủa nhiên Ngôn Dương nói được làm được, không có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Ông ta biết mình thống hận Cố Trác Đông, nhưng bận tâm Cố Gia Bảo, chắc chắn sẽ không hạ tử thủ.
Cho nên, anh không làm được người ác, Ngôn Dương liền làm giúp anh.
Anh vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, ép Cố Trác Đông vào đường cùng như thế, cho nên anh vẫn cử Khương Tuấn theo dõi, nhưng mà khó lòng phòng bị, vẫn không ngăn cản được.
Ngôn Dương là ép anh độc ác, đừng có lòng dạ đàn bà.
"Chuyện này không cần lo nữa, tôi biết tiếp theo phải làm gì rồi."
Anh cúp điện thoại luôn.
Nếu con đường này đã không thể quay đầu được nữa, vậy thì anh...!chỉ có thể tiếp tục bước đi.
Quay vào trong nhà, Hứa Minh Tâm đã rửa hoa quả cho anh, hiếm khi anh không cần làm việc buổi tối, cô cũng rút ra thời gian muốn xem ti vi cùng anh.
Không ngờ chưa được bao lâu, đã có người ấn chuông cửa rồi.
"Ai thế?".
Xin hãy đọc truyện tại [ ТRUMtruye Л.
VN ]
Hứa Minh Tâm đang định tự đi mở cửa, nhưng mà Cố Gia Huy lại ngăn lại.
"Em về phòng trước đi, có khả năng tôi còn chút việc."
"Ò."
Hứa Minh Tâm gật đầu ngoan ngoãn, cô không bao giờ hỏi chuyện làm ăn của anh, bởi vì cô biết mình không giúp được, nên cô cũng sẽ không thêm rắc rối cho anh.
Cô quay người đi lên tầng, đi đến chỗ rẽ thì nhìn thấy Cố Gia Huy đi mở cửa, người tới là Cố Trác Đông.
Anh ta nổi giận đùng đùng, cứ như thể muốn giết người vậy, vừa vào nhà đã hung hăng đấm Cố Gia Huy một cái.
Cố Gia Huy bị bất ngờ không kịp phòng bị, không né được, cơ thể cũng lảo đảo lùi ra sau vài bước.
Anh lau khóe môi, thế mà thấm ra máu rồi.
Vết máu đó, phá lệ nhìn thấy mà ghê người.
Hứa Minh Tâm sợ đến nỗi che miệng lại, suýt thì hét lên.
Không đau lòng là không có khả năng, đó là người đàn ông của cô đó!
Hứa Minh Tâm rất muốn đi xuống kiểm tra thương thế của Cố Gia Huy, nhưng cô vẫn kìm lại.
Có lẽ, anh đã đoán được người tới là ai rồi à?
Cố Trác Đông tiến lên, anh ta túm lấy áo của Cố Gia Huy, kéo anh đến trước mặt mình, sau đó hung dữ độc ác nói: "Là cậu! Là cậu có phải không! Cố Gia Huy, tôi thật là đã xem thường cậu rồi đấy, không ngờ bây giờ cậu lại có bản lĩnh lớn như này, vậy mà cậu dám hành hung ngay dưới mí mắt tôi!"
"Cho dù thằng bé có không phải, nhưng vẫn là huyết mạch của nhà họ Cố, bây giờ cậu lại phế nó, cậu đã hủy hoại con trai tôi!"
Cố Trác Đông rít gào nói, anh ta giận không kìm được.
Anh ta vừa về từ bệnh viện, Cố Tử Vị vẫn đang hôn mê, đã làm xong phẫu thuật cắt bỏ, sau này không thể kéo dài con nối dõi cho nhà họ Cố được nữa.
Khoảng khắc đó, anh ta cảm giác trời đất đã sụp xuống vậy.
Anh ta tính toán mọi cách, luôn luôn muốn lật đổ Cố Gia Huy, nhưng bây giờ lại bị anh cắn ngược lại một phát.
Tương phản với sự điên cuồng của anh ta, Cố Gia Huy bình tĩnh hơn nhiều, khuôn mặt anh lạnh nhạt, nhìn người anh nhà mình với vẻ mặt không có một tia tình cảm nào.
Anh dễ dàng vùng ra khỏi sự kìm hãm của Cố Trác Đông, sửa lại quần áo trên người, phủi đi tro bụi.
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh khát máu, anh lạnh giọng nói: "Anh cả, bây giờ anh nói với tôi về huyết mạch gia tộc rồi à? Trước kia, khi anh hại tôi và anh hai, sao tôi không thấy anh có nửa điểm nương tay vậy? Huống hồ, con trai anh còn chưa chết, nhưng anh hai, thì lại không còn thi cốt! Giết người đền mạng, theo đạo lý thì hẳn là tôi phải
ném anh xuống biển, để anh chết không có chỗ chôn!"
Từng câu từng chữ bật ra từ cánh môi mỏng lạnh, mang theo mùi nguy hiểm.
Phượng mâu thâm thúy, nguy hiểm nheo lại, bên trong giống như là lọ mực bị đánh nghiêng vậy, u ám đáng sợ.
Hai anh em, đứng đối diện nhau, từ trường áp lực.
Hứa Minh Tâm trốn ở cầu thang cũng có thể cảm nhận được, trái tim đập thình thịch.
Cô còn nhớ, lần trước Cố Trác Đông đến đây là hăng hái, như thể ăn chắc Cố Gia Huy sẽ không phản kháng vậy.
Giờ mới qua bao lâu, thế lực của hai người ngang sức ngang tài, Cố Gia Huy ẩn ẩn còn sắp vượt qua anh ta, nhỉnh hơn một chút.
Hiện tại thắng bại rõ ràng.
Chỉ là Hứa Minh Tâm buồn bực, Cố Gia Huy ra tay làm hại Cố Tử Vị rồi sao?
Cố Trác Đông nghe thấy những lời đó, ánh mắt lóe ra.
Đôi mắt chim ưng hung hăng nheo lại, anh ta lạnh lùng nói: "Cậu bớt ở chỗ này ngậm máu phun người đi, tôi không biết cậu đang nói gì! Cậu và anh hai là gặp tai nạn cũng muốn chơi xấu đổ lên đầu tôi."
"Đúng là trên tay tôi không có bằng chứng đầy đủ, nhưng tôi dám chắc là anh.
Tất nhiên, tôi cũng không làm gì được anh, giống như bây giờ anh biết Cố Tử Vị là tôi ra tay, anh làm gì được nào, anh có bằng chứng gì không?"
"Cố Trác Đông, nón nợ của anh hai, tôi sẽ từ từ tính với anh! Nếu khi xưa anh tha cho chúng tôi một con đường sống, tôi cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng như bây giờ, có lẽ anh vẫn có thể an ổn làm tổng giám đốc Cố Thị của mình.
Nhưng anh không an phận, vậy thì anh cũng đừng trách tôi không khách khí!"
"Cậu...!lẽ nào cậu còn muốn tranh giành cổ phần của tập đoàn Cố Thị với tôi nữa hay sao? Cậu đã từng nói, cậu sẽ không làm người thừa kế, lẽ nào cậu muốn nuốt lời?"
Đây mới là cái mà Cố Trác Đông lo lắng nhất.
Anh ta không thể đến cuối cùng cái gì cũng mất hết được.
"Yên tâm, cái này tôi sẽ không nuốt lời."
Khóe miệng Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa, khiến cho Cố Trác Đông không nắm được.
Nghe được lời này, đáng lẽ ra anh ta phải yên tâm, nhưng...!tại sao trái lại càng thêm sợ hãi.
Chẳng nhẽ Cố Gia Huy vẫn còn đường rút gì đó hay sao?
"Anh cả, những gì nên nói chắc anh đã nói xong rồi, tôi cũng phải tiễn khách rồi, nhưng trước khi tiễn khách tôi cũng muốn trả lại anh một thứ giống vậy."
"Cái gì?"
Cố Trác Đông vừa dứt lời, không ngờ Cố Gia huy đã vung tay hung hăng đấm xuống.
Quyền này rất nặng.
Cố Trác Đông lảo đảo vài bước, đụng vào cửa mới dừng lại.
Anh ta lau khóe môi, môi toàn là máu.
"Cậu..."
Cố Trác Đông tức đến nỗi không nói nên lời.
"Trước giờ tôi toàn ăn miếng trả miếng, anh không thể đánh không tôi một quyền.
Anh cả đi thong thả, tôi không để người 'mời' anh ra ngoài nữa."
Cố Gia Huy lạnh giọng nói.
Cố Trác Đông cắn răng, đành phải xoay người rời đi.
Qủa đau này chỉ có thể nuốt xuống, biết rõ là Cố Gia Huy làm, nhưng anh ta không có bằng chứng, thì không thể làm gì anh.
Cố Gia Huy chết tiệt, anh ta sẽ không thua đâu.
Chỉ cần tập đoàn Cố Thị vẫn vững vàng trong tay anh ta, thì anh ta vẫn còn cơ hội trở mình!
Anh ta nhất định sẽ làm cho nghiệt chủng này hối hận, khiến cho anh nhận kết cục đắng, không được chết tử tế, đi xuống âm tào địa phủ tìm người anh đoản mệnh kia của anh.
Anh ta sẽ trả thù!
Cố Gia Huy tiễn Cố Trác Đông đi, anh hơi đau đầu, anh đỡ trán.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Cố Gia Huy nhìn thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại thì nhíu mày, cuối cùng vẫn bắt máy.
Đối diện truyền tới giọng nói vội vã của Cố Gia Bảo.
"Cậu ba, Cố Tử Vị...!chuyện đó không phải con làm, đúng không?"
Ông ấy có chút dè dặt.
Cố Gia Huy nghe thấy giọng nói của ông ấy, anh hơi áy náy.
Cái này cũng ngang với lại anh làm.
"Xin lỗi."
Ba chữ ngắn ngủi, khiến cho thân hình Cố Gia Bảo hung hăng run lên.
Điện thoại cũng suýt thì không cầm vững.
"Thật ra bố cũng đã đoán được, không phải sao? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, hỏi con cái vấn đề vô vị này."
"Thằng bé...!thằng bé là cháu ruột của con đấy!" "Con chưa giết chết nó, đã là coi nó là cháu con rồi.".