"Con áy náy, con muốn bù đắp một chút."
Hứa Minh Tâm phát đồ uống xong, mới thoáng làm dịu lại oán khí của bọn họ.
Lúc đi vệ sinh, cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người khác.
Nói nhà họ Ngôn phí nhiều tâm sức như thế, đóng gói người mới là cô đây, ngốc chết đi được, cả tối cũng không tìm được cảm giác.
Nói cô là dựa vào quan hệ mới lấy được cái danh này.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trong lòng không phải tư vị gì.
Đúng là cô dựa vào quan hệ.
Từ sau khi ở bên Cố Gia Huy, cô vẫn luôn dựa vào quan hệ.
Cô cảm thấy mình giống như một con bò ngốc nặng, cứ bị kéo đi về phía trước, mệt thở hồng hộc, nhưng lại không dám lơ là.
Cô sợ mình không cố gắng thì sẽ mất đi càng nhiều cơ hội.
Cô rửa mặt xong, đi ra ngoài hít thở không khí.
Không ngờ phía sau có người xuất hiện, vỗ vai cô, rồi đưa cho cô một cốc cà phê nóng.
Là Viên Hạo.
"Ở đây còn có cà phê nóng sao?"
"Phản ứng đầu tiên của cô không phải nên là cảm ơn tôi sao?" Viên Hạo mỉm cười nói: "Tôi sai người đi mua đấy, tối nay tôi còn có thông cáo, cần dựa vào cà phê để chống đỡ."
"Xin lỗi."
Hứa Minh Tâm hổ thẹn nói.
Vốn dĩ quay chụp đến chín giờ là phải kết thúc rồi, nhưng vì cô nên kéo dài đến bây giờ.
Cô cúi đầu xin lỗi, cực kỳ thành khẩn.
Viên Hạo lại có chút thụ sủng nhược kinh, anh ta không kìm được bật cười, anh ta nói: "Cô không cần xin lỗi, cô đâu có học diễn xuất, lần đầu sao mà làm hoàn hảo được? Không sao, cái quảng cáo này rất đơn giản, không có gì.
Đợi cô quen đứng dưới ánh đèn camera rồi, cô sẽ trở nên tự nhiên thôi
."
"Ừm, tôi sẽ cố gắng."
"Uống cốc cà phê rồi mau về đi, bên ngoài gió to."
"Ừ ừ."
Hứa Minh Tâm uống hết cốc cà phê, sau đó cũng quay người đi vào trong.
Lúc này, người đại diện của Viên Hạo đi tới, hỏi với vẻ khó hiểu: "Tại sao cậu phải an ủi cô ấy, cậu đã trì hoãn đến lúc này rồi, không khó chịu đã là tốt lắm rồi."
"Cũng không phải là tôi thấy đồng cảm, chẳng qua là để lưu lại một cái ấn tượng tốt mà thôi.
Lúc chị Thẩm Tuệ tìm được tôi, đã bảo tôi chiếu cố cô ấy nhiều hơn, cũng khá khách khí với tôi nữa."
"Hơn nữa, tài nguyên này rất hiếm có, nhà họ Ngôn sẽ ra sức tuyên truyền nước hoa này, phía quảng cáo cũng sẽ bỏ công lớn.
Cho nên nói, tôi là được thơm lây đấy.
Nếu hôm nay không phải là tôi đứng ở đây, mà là một người mới, thì cũng sẽ bị tâng bốc lên mây luôn."
"Nhà họ Ngôn rất coi trọng cô con gái nuôi này, tất nhiên là tôi phải lấy lòng thật tốt rồi."
"Nhưng đây căn bản là chuyện không có khả năng, không đi ra từ đào tạo chính quy, còn muốn cộng tác người lão làng như cậu, danh tiếng của cô ấy sẽ bị kéo xuống.
Một khi cái quảng cáo này quay không tốt, vậy thì cô ấy sẽ bị cư dân mạng mắng cho máu chó đầy đầu."
"Tôi thì lại rất tin tưởng vào cô nhóc này, cô ấy sẽ mang tới một bất ngờ khác biệt.
Anh đã nghe một câu nói như này chưa? Chim ngốc bay trước, người khác giúp cô ấy xử lý tốt lông chim, khống chế tốt hướng gió, chỉ cần cô ấy đủ cố gắng, chắc chắn sẽ nổi bật xuất sắc.
Cái mà tôi bảo cậu điều tra, cậu điều tra thế nào rồi?"
Viên Hạo hỏi người quản lý.
"Điều tra hòm hòm rồi, bước đầu xác định Ngôn Hải thích cô ấy, hơn nữa cô ấy và cậu ba nhà họ Cố quan hệ không phải là ít, thường xuyên bị người ta nhìn thấy là đi cùng nhau."
"Mặc dù cậu ba Cố tuyên bố với bên ngoài chỉ là thương yêu cô cháu gái này, nên thân với cô ấy, nhưng người ngoài đoán, e là quan hệ của hai người không hề tầm thường."
"Không tầm thường, chẳng phải là đang ở cùng nhau à, cái này có gì.
Một khi chưa ngủ thật, chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng.
Tìm một cơ hội, sao tác một chút, sau lưng cô ấy có nhà họ Ngôn, sẽ không bã đãi tôi."
Khóe miệng Ngôn Hạo nhếch lên một nụ cười, vẻ tỏa nắng hoàn toàn mất chất, trái lại có một chút tà mị, giống như một con hồ ly gian xảo, tính toán tinh vi.
Bận rộn đến mười giờ rưỡi, đoàn đội mới lục tục ra về, Cố Gia Huy tới đón mình.
Thẩm Tuệ cũng mệt rồi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng bà ấy vẫn động viên cô.
Cố Gia Huy tiến lên, ôm eo Hứa Minh Tâm, thấy cô không phấn chấn, là anh biết hôm nay chưa quay tốt.
"Lên xe nghỉ ngơi trước đi, tôi và anh Ngôn nói chuyện một lát."
Anh thản nhiên nói, sau đó anh nâng mắt nhìn Ngôn Dương, đáy mắt có một tia thâm thúy.
Ngôn Dưỡng vẫn cười, trông cứ như thể ông ta không biết ông ta đã gây ra chuyện gì vậy.
Hứa Minh Tâm lên xe, Cố Gia Huy mở điều hòa: "Tôi không hy vọng còn có lần sau, tôi không thích thấy máu."
"Tôi hiểu, giết người vô hình không thấy máu, tôi hiểu."
"Ngôn Dương, anh không cần vòng vo với tôi.
Đúng là anh giúp tôi, cũng là vì mục đích của mình.
Anh tùy tiện động vào người bên cạnh tôi, không liên quan tới anh, cho nên anh ra tay không biết nặng nhẹ có đúng không?"
"Chẳng phải tôi đã nhắc nhở cậu rồi sao? Là người của cậu không ngăn được tôi, thực lực không ăn thua, đánh lẽ ra cậu phải bồi dưỡng cho tốt."
Ngôn Dương không hề sợ hãi, ông ta chỉ cười cười.
Cố Gia Huy hung hăng híp mắt lại, anh nói: "Xem ra anh làm lão Cửu quen rồi, không biết quy tắc trên thương trường nữa.
Tôi thích cảm giác khiến cho người ta phá sản, gào to khóc thét, một đêm mất hết.
Còn anh, bởi vì Thẩm Tuệ ràng buộc, anh không dám thi triển quyền trước trên thương trường, anh sợ mang đến tai vạ cho Thẩm Tuệ.
Cho nên anh
đã biến thành lão Cửu chợ đen, làm những mua bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
"Qủa thật anh có thể động tay, mặc cho ai cũng không điều tra ra anh.
Nhưng anh đừng quên, nhà họ Ngôn ở dưới mí mắt tôi, nếu tôi thật sự muốn phá luật, tôi tốn chút công phu, cũng không phải là không thể."
"Ngôn Dương, anh hãy nhớ kỹ, chúng ta là cộng sự hợp tác, tôi không thích có người áp đảo trên đầu tôi, khống chế hướng đi của tôi.
Đúng là anh túc trí đa mưu, tôi không bằng anh được.
Nhưng, anh cũng đừng coi thường tôi, tôi có tính toán của riêng mình."
"Có chừng có mực."
Bốn chữ cuối cùng, phá lệ trầm trọng.
Nụ cười trên mặt Ngôn Dương dần thu lại, sắc mặt trở nên âm trầm.
Ông ta nói: "Đúng là không thể lường được cậu, tôi tìm cậu là không có sai mà, cậu là người cộng sự vừa đáng kính vừa đáng sợ.
Được, lần sau tôi ra tay tôi sẽ hỏi cậu trước, nhà họ Cố...!tôi không động vào thì thôi.
Bây giờ cậu ta sinh hai đứa nữa vẫn kịp, phải xem là cậu ta có chịu buông bỏ quyền lực trong tay, sống yên phận không."
"Tôi sẽ khiến cho anh ta yên phận."
Cố Gia Huy u ám nói, sau đó anh buông lỏng cổ áo của ông ta ra, sửa lại cà vạt giúp ông ta.
"Khoảng thời gian này, Minh Tâm được anh chiếu cố nhiều, Cố mỗ cảm kích không thôi.
Việc nào ra việc nấy, tôi phải cảm ơn anh."
"Nay chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, nói những cái thì khách khí rồi.
Nếu con bé có thể nổi tiếng, thì cũng có lợi cho nhà họ Ngôn.
Thẩm Tuệ cần người nối nghiệp, tôi chỉ mong sao cô ấy sớm về hưu, sống cuộc sống tiêu dao cùng tôi."
"Tôi không hy vọng cô ấy làm người nối nghiệp gì gì đó."
Cố Gia Huy nhíu mày nói.
"Được rồi, giờ không còn sớm nữa, tôi cũng phải đưa cô ấy về rồi."
Cố Gia Huy tạm biệt, anh quay lại xe, không ngờ Hứa Minh Tâm mệt đã ngủ thiếp đi rồi.
Nhìn cô ngủ ngon như này, anh đau lòng lắm.
Cô nhóc này vì mình liều mạng như vậy, thật là ngốc.
Thích một người, toàn tâm toàn ý nỗ lực, cũng không cho mình cơ hội lùi bước sao? Anh khẽ lắc đầu, thắt dây an toàn cho cô, sau đó đi về..