“Sao mặt của anh đỏ hết lên như này, còn toát mồ hôi nhễ nhại nữa, anh bị ốm sao?”
Cô chạm vào đầu anh, đâu đâu cũng thấy mồ hôi.
Cô hoảng sợ đến mức lật đật bật dậy đi tìm hộp thuốc.
Một người sắc sảo như Cố Gia Huy đương nhiên biết mình không bị ốm, mà là anh đang xảy ra phản ứng cơ thể chết tiệt.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lúc ăn cơm ông nội Cố lại niềm nở như vậy, hóa ra là bỏ thuốc vào đồ ăn của anh!
“Không cần đâu, tôi đi tắm nước lạnh là được rồi.”
Anh không dám đối xử tệ với Hứa Minh Tâm, nếu không sẽ hỏng việc mất!
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng anh khàn khàn và có phần đờ đẫn, hình như anh đang cố kiềm nén điều gì đó, bộ dạng vô cùng khó nhọc.
“Người bị bệnh sao có thể tắm nước lạnh được chứ?”
Cô lập tức lo lắng, không thể không chạy vào phòng tắm thì nhìn thấy Cố Gia Huy đang đứng dưới vòi hoa sen.
“Anh bị ngốc à? Anh làm như thế sẽ bị bệnh nặng hơn đấy!”
Cô chạy về phía trước nắm lấy cánh tay anh, cố gắng đưa anh ra ngoài thế nhưng không ngờ rằng người đàn ông khỏe mạnh này lại ép chặt cô vào tường.
Dòng nước mát lạnh chảy vào lưng anh, nước bắn tung tóe khắp nơi khiến lưng anh ướt đãm.
Chẳng mấy chốc quần áo của cô cũng ướt sũng nước.
Hứa Minh Tâm đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, quần áo ướt át dính chặt vào người cô, để lộ thân hình nóng bỏng.
“Anh...!anh bị sao vậy?”
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới để ý tới anh không phải đang bị bệnh mà giống như một con sư tử hoang dại xuất núi, cả người toát ra sự nguy hiểm đến đáng sợ.
Đôi mắt anh đỏ hoe, dường như sâu bên trong đôi mắt ấy chứa đựng những cảm xúc sâu sắc mang theo chút đáng sợ, giống như một con sóng lớn khiến cô không thể phản kháng được.
Trái tim cô như quặn thắt, cô vô thức muốn thoát ra thế nhưng lại bị anh ôm chặt trong lòng.
Anh giống như một bức tường sắt, cô không tài nào lay chuyển được anh.
Một nụ hôn điên cuồng và độc đoán ấp đến như vũ bão.
Hai đôi môi chạm vào nhau, nụ hôn nóng bỏng, vô cùng điên cuồng!
Máu khắp người như dồn thẳng lên đầu, không biết là do cô đang mắc cỡ hay do não thiếu oxy.
Cô ngẩn người ngước nhìn Cố Gia Huy, cố gắng dãy dụa.
Kể cả khi cô chưa từng trải qua chuyện này, cô cũng hiểu được sự nguy hiểm của khoảnh khắc này.
“Đừng mà...!Cố Gia Huy, anh tỉnh táo lại đi, anh đã hứa với tôi, anh...!anh sẽ không chạm vào người tôi.”
Cả người cô đang cố gắng phản kháng lại anh thế nhưng cũng vẫn cách anh một khoảng trống nhỏ.
Bả vai cô run run, cô sợ hãi nhắm mắt lại, đôi lông mi khẽ run lên.
Dáng vẻ sợ sệt của cô giống như một con thỏ nhỏ bé đang hoảng hốt khiến người ta cảm thấy yếu lòng.
Cố Gia Huy cố gắng định thần lại, nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy bộ dạng run rẩy của CÔ.
Anh đang làm gì thế này?
Chết tiệt!
Anh thầm chửi thề trong lòng, nắm chặt tay đập vào tường gạch.
Một âm thanh chói tay như đập thẳng vào trái tim Hứa Minh Tâm khiến trái tim cô run lên.
“Đi ra ngoài! Mau lên!”
Năm chữ này gần như được gầm lên.
Anh buông lỏng đôi tay đang kiềm chế Hứa Minh Tâm, cô liếc nhìn anh, do dự một chút rồi mới chạy ra khỏi phòng tắm.
Cô cũng muốn nhìn xem tình trạng của anh ra sao, nhưng không ngờ rằng Cố Gia Huy lại kéo kín cửa lại ngay khi cô mới bước ra ngoài.
“Đừng vào đây.”
Giọng anh càng lúc càng khản đặc đi, dường như anh đang cảm thấy xấu hổ.
Qua khung cửa kính, cô có thể nhìn thấy bóng dáng anh mờ nhạt, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trái tim cô như đang bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt.
Phản ứng của anh quá dữ dội, không lẽ..
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nghĩ tới chuyện đó.
Nhất định là ông nội Cố mong muốn bọn họ sớm thành đồi nên mới nghĩ ra cách này.
Chắc là lúc này anh đang khó chịu lắm, cô...!cô có nên vào giúp anh không đây?
Hứa Minh Tâm bị cuốn vào dòng suy nghĩ rối rắm, dường như có hai nhân vật đối nghịch nhau đang chiến đấu trong tâm trí cô.
Nếu cô bước vào, liệu có còn có thể giữ được trong trắng khi đi ra ngoài không?
Thế nhưng...!
Anh là chồng chưa cưới của cô, là người đàn ông của cô, sau này sẽ ở bên cô cả đời!
Rốt cuộc cô đang đấu tranh cái gì đây?
Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa kính ra.
Vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy Cổ Gia Huy đang ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo.
Dù bây giờ đang là mùa hè thể nhưng cơ thể bị hành hạ như vậy cũng không phải chuyện tốt!
“Em vào đây làm gì hả?”
Giọng nói của Cố Gia Huy vẫn khàn đặc như thế khiến cô cảm thấy hơi xót xa.
Cô nghiến răng, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lấy hết can đảm nói: “Tôi...!tôi vào đây giúp anh.”