Lúc này cô chẳng rõ nữa.
Trịnh Hoa thấy cô đã lăn đến lan can rồi, chỉ cảm thấy đỡ phiền, vậy là không cần phải ra tay lần nữa rồi.
Cô ta đỡ cô lên sau đó cứ thế đây cô ra ngoài.
Nào ngờ… Hứa Minh Tâm lại túm được dây bảo vệ, treo lơ lửng ở phía ngoài du thuyền.
Cố giãy chết? Thú vị đấy.
Trịnh Hoa hứng lên, không vội vàng đẩy cô xuống ngay, bàn thân cô ta cũng muốn nhìn xem ứa Minh Tâm có thể kiên trì được đến bao giờ.
Đúng lúc này, Cổ Yên tìm khắp sành lớn mà vẫn không thấy Hứa Minh Tâm đâu thì cảm thấy hơi là lạ.
Cô đeo tai nghe lên, chỉ thấy bên kia có tiếng thở rất yếu ớt, khi có khi không.
“Vẫn đang ngủ à?” Cổ Yên cảm thấy hơi ngạc nhiên, định lên lầu xem thử.
Cổ Yên gõ cửa, bên trong có tiếng đáp của Cố Gia Huy, cô vội đầy cửa đi vào.
“Anh, Minh Tâm đâu rồi?”
“Cô ấy xuống ăn cơm rồi, em không gặp à?”
“Đâu có, Minh Tâm, chị có ở đó không? Có nghe thấy em nói chuyện không?”
Cô chỉnh lại tai nghe, thử gọi Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm nghe được, nhưng lại không có sức đề trả lời lại.
Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu trước kia biết được có ngày này thì cô đã ăn ít đi một chút cho không bị mập thế này.
Sao… bản thân mình lại nặng vậy chứ?
Cố Gia Huy thấy Cố Yên không liên lạc được với Hứa Minh Tâm thì nhíu mày lại, vội vàng xuống giường.
“Tim đi!”
“Vâng.” Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm thả lòng một tay ra.
Trịnh Hoa không nhịn được, vỗ tay: “Tao còn tưởng là mày sẽ sống không quá mười giây, nào ngờ là lại chịu được lâu đến thế.
Bây giờ mày chỉ còn lại một tay thôi, để tao xem xem mày chịu được bao lâu nữa.”
“Anh… có tiếng của Trịnh Hoa.
Không xong rồi, Minh Tâm gặp nguy hiểm.”
Cố Yên vội vàng nói.
Hứa Minh Tâm nghe xong thì rất kích động, nhưng kích động được một giây thì cô đã ngã xuống.
Cô thật sự đã cố hết sức rồi.
Bây giờ mọi người mới phát hiện ra cô có vấn đề, đợi đến lúc mọi người chạy đến thì chắc cô cũng chìm xuống đáy biển mất rồi.
Cô còn chưa tròn hai mươi tuổi, chưa cưới Cố Gia Huy.
Sao… mình lại chết vậy.
Trịnh Hoa thấy cô ngã xuống, đắc ý bật cười: “Xuống đó làm mồi cho cá đi.”
Mà bên này, Cố Yên cũng đã mở ra hệ thống định vị, cũng may là cô đã sửa lại chiếc tai nghe kia, cài thêm chip định vị vào đó.
“Anh, ngay ở chỗ boong thuyền ở phía đuôi du thuyền.”Cố Gia Huy chạy đến đó với tốc độ nhanh nhất, vừa tới nơi thì thấy Trịnh Hoa xách thùng nước, chuẩn bị lau sạch vết máu ở dưới sàn.
Lúc này ánh trang đã ló dạng, chiếu rõ máu tươi dưới đất.
Vệt máu kéo dài đến tận chỗ lan can, ngay cả phần bên trên lan can cũng toàn là vết máu.
Hứa Minh Tâm…
Tim Cố Trung Thành quặn thắt lại, cuối cùng anh không kìm chế được mà nhảy xuống biển..