“Tôi có nhịn được tất cả mọi thứ, tôi là bạn gái anh, tôi không thể chắp tay nhường anh đi dễ dàng như thế.
Hơn nữa khoảng thời gian đó cô ấy vẫn là một người em gái, vẫn chưa biết răng hai người không có mối quan hệ máu mủ.
Bạch Thư Hân cũng đã muốn buông tay, tôi lại không muốn chắp tay nhường nhưng bây giờ hai người đã không còn là anh em ruột, tôi cũng chẳng muốn cố gắng vô ích nữa”
“Tôi chắp tay chúc phúc cho hai người, thể có được chưa?”
“Không cần biết bọn anh có phải là anh em ruột hay không thi em ấy cũng sẽ mãi mãi là em gái anh, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Bố mẹ nuôi dưỡng anh rồi cuối cùng qua đời, trong nhà chỉ còn mỗi cô em gái này, anh là chủ của một gia đình thì tất nhiên phải bảo vệ con bé.”
“Bây giờ, anh còn biết anh không phải là con ruột, Thư Hàn chính là cốt nhục duy nhất của bố mẹ.
Dù anh có chết cũng không thể để con bé xảy ra chuyện không may, bây giờ không chỉ là tình anh em mà còn có cả ơn nuôi dưỡng, công ơn anh phải trả lại cho bố mẹ nuôi!”
“Nếu… Bạch Thư Hân muốn anh báo ơn thì sao? Chuyện đến nước này rồi thì tôi cũng không cần phải ngượng ngùng làm gì nữa, trước đó tôi đã nghĩ tất cả mọi cách che giấu sự thật để níu kéo lấy anh nhưng bây giờ… Ha ha, không cần thiết.
Thật ra chúng ta không hề phát sinh quan hệ, tôi và anh vẫn trong sạch từ đầu đến cuối.”
“Không thể có chuyện đó được, vậy lần trước.”
“Lần trước anh đang ở trong nhà của Bạch Thư Hân, chắc anh cũng có thể hiểu rő”
“Cái gì?”
Những lời đó như tiếng chuông gõ thẳng vào đầu anh ta, Lệ Nghiêm giật minh đứng đó như trời trồng, đồng tử co rụt lai.
Anh ta và Thư Hàn…
Làm sao có chuyện đó được.
Cố Yên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh ta thì cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Những lời cần nói đều nói cả, cô ấy cũng không thiếu Bạch Thư Hân điều gì nữa.
Đúng là khoảng thời gian này cô ấy đã cực kì ích ki, cô ấy không cần biết bọn họ đã quen biết và ở bên nhau bao nhiêu năm, cô ấy chi biết Lệ Nghiêm là bạn trai mình, là người chồng cô ấy sắp gả.
Bọn họ cũng sắp kết hôn đên nơi rồi thì làm sao cô ấy để Bạch Thư Hân cướp đi người minh yêu được cơ chứ.
Cô giở thủ đoạn, cô dùng hết mọi mánh khóe, tất cả mọi thứ làm được cô đều làm cả rồi.
Nhưng nay có lẽ làm ác thì sẽ gặp quả báo, cũng xem như là đáng đời.
Cô có thể tự gánh vác hết tất cả, cô không trách Lệ Nghiêm vứt bỏ mình.
Từ nay về sau, bọn họ không thể đứng cùng nhau được nữa.
Thấy Lệ Nghiêm cứ đứng đờ người ra mãi không kịp phản ứng, cô ấy cũng không quan tâm tới nữa, nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Vào đến nhà thì Cố Gia Huy vẫn chờ ở ngoài cửa.
Sắc mặt Cố Yên hơi tái nhợt, nói ra những lời đó luôn cần một sự can đảm rất lớn.
Cô ấy cong môi cười nhìn về phía Cố Gia Huy: “Anh, em vẫn tốt đấy thôi mà.”
Cố Gia Huy không nói bất kì lời gì, chỉ lẳng lặng đi tới ôm cô ấy vào lòng, xoa đầu của cô ấy.
“Yên đã làm rất tốt, em mãi mãi là niềm tự hào của anh ba.”
“Em là niềm tự hào của anh thì Hửa Minh Tâm là cái gi?”
Cô vẫn còn tâm trạng trêu ghẹo, Cố Gia Huy không biết cô ấy đang gắng gượng cười vui, hay là buông xuống thật.
Thế nhưng cô ấy thế này cũng khiến cho người ta yên tâm..