Lệ Nghiêm cắn răng, cuối cùng không giấu giếm, đem chuyện mình say rượu hồ đồ tất cả đều khai hết.
Bạch Tùng Dương nghe vậy, thốt nhiên giận dữ, một cái tát hung hãn quất đến.
Trên mặt Lệ Nghiêm xuất hiện dấu bàn tay rõ ràng có thể thấy được, một tát này rất nặng, khóe miệng anh cũng thấm ra máu tươi.
Người anh vẫn thẳng như tùng bách, không nhúc nhích, mặc cho Bạch Tùng Dương đánh chửi.
“Vô liêm sỉ! Mày… Làm sao mày có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy với em gái mày chứ, khi đó hai đứa chúng mày còn chưa biết mình không có liên hệ máu mủ đâu! Mày… mày đúng là là để cho chú quá thất vọng!”
“Lệ Nghiêm biết mình đáng chết, cháu đã liên lạc bệnh viện, định làm phẫu thuật triệt sản.
Nhưng cháu biết điều này đối với Thư Hàn đến nói, quả thực không thể vãn hồi được.
Chẳng qua là… cháu kinh tởm chính mình, làm ra chuyện hoang đường, mắc phải tội không thể tha thứ.”
“Cái này… Cái này có phải quá nghiêm trọng hay không?”
“Nếu như có thể, ngược lại cháu muốn dùng cái chết tạ tội, nhưng… Cháu còn có trách nhiệm với quân đội, cùng trách nhiệm với nhà họ Bạch trong người, không dám tự tiện quyết định.”
“Xin chú thực hành xử phạt theo quân lệnh!”
Lệ Nghiêm quỳ một chân trên đất, khẩn cầu.
“Được!”
Bạch Tùng Dương nhìn Lệ Nghiêm, cho dù lòng đau hơn nữa cũng không cự tuyệt.
Ông nghiêm khắc cả đời, đối với mình cũng chưa từng thiên vị, không thể bởi vì đối phương là cháu mình, mà mềm lòng.
Mẹ Bạch đẩy cửa đi vào, muốn cầu xin Bạch Tùng Dương, nhưng Bạch Tùng Dương lạnh giọng cự tuyệt.
“Đưa roi ra đây!” “Ông điên rồi, đây là cháu ông, là con của anh chị cả, làm sao ông có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!”
“Nó phạm sai lầm, nên nhận trừng phạt! Bà cũng nhìn thấy, nó làm bao nhiêu chuyện hoang đường.
Nếu tôi không trừng phạt nó, cái nhà này còn tôn ti phép tắc gì nữa? Tôi cũng phải cho nhà họ Cố một lời giải thích, cho những vị khách tham dự lễ cưới một lời giải thích! Đi, mau lấy roi ra đây, hôm nay bất cứ ai cũng không được đến cầu xin cho nó!”
Mẹ Bạch hết cách hiểu tính khí Bạch Tùng Dương, không thể làm gì khác hơn là run rẩy cầm roi đến.
Bạch Tùng Dương ra rồi, sau đó nặng nề quất vào trên người Lệ Nghiêm, trong nháy mắt trầy da sát thịt.
Lệ Nghiêm cả người đau đến phát run lên, nhưng vẫn vững như núi.
Cố Yên gọi cho Cố Gia Huy xong vội vàng chạy đến, vừa lúc thấy Bạch Tùng Dương giương cánh tay lên thật cao, vận hết sức lực, đang định quất xuống lần nữa.
Cố Yên không còn kịp suy nghĩ nữa, không chút do dự xông lên trước, thân người yểu điệu nhào vào trên người Lệ Nghiêm.
“Chát!”
Lại là một tiếng giòn giã.
“Ối! “
Cố Yên đau đớn, ngược lại hít sâu vào một hơn, đau co rút toàn thân.
Thì ra cảm giác trầy da sứt thị… lại kinh khủng như vậy.
Lệ Nghiêm nhận ra, xoay người nhìn Cố Yên.
Sắc mặt cô tái nhợt khó coi, trong nháy mắt trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu..