Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


“Nếu chị dám muốn mạng của cô ấy, tôi nhất định sẽ muốn mạng của chị, chôn cùng cô ấy!”
“Chú ba, chú nói cái gì thế?” Cố Triệt nổi giận.

“Chị dâu luôn miệng nói Minh Tâm đẩy Hứa An Kỳ, chứng cứ đâu?”
“Người nhà họ Hứa đều có thể làm chứng, ngay cả Hứa Văn Mạnh còn giao toàn quyền chuyện này cho tôi xử lý.

Cậu ba, cô ta chỉ là vợ chưa cưới của cậu mà thôi, bây giờ còn chưa vào cửa, danh bất chính ngôn bất thuận! Vậy muốn xen vào nói, thì cũng do nhà họ Hứa quản.

Nếu nhà họ Hứa nếu đã giao chuyện này cho tôi xử trí, thì cậu ba cũng không cần bị đuổi mà xấu hổ, miễn cho người một nhà chúng ta vì một người ngoài mà vạch mặt mặt nhau, truyền đi sẽ bị mất mặt!” “Cậu cũng bớt bao che khuyết điểm ở chỗ này đi, chuyện này không thể bỏ qua được, tôi muốn báo cảnh sát, giao cho cảnh sát xử lý.

Tôi muốn Hứa Minh Tâm vào tù, đời này không thể ra ngoài.

Tôi muốn để cô ta ở trong ngục chuộc tội cho cháu trai tôi!”
La Thanh Nhã khí thế nói.

Cố Gia Huy nghe vậy, sắc mặt anh âm trầm, mắt phượng nguy hiểm nheo lại.

Một đôi mắt bắt đầu khởi động trong sóng ngầm, nó ẩn chứa màu đen nồng đậm, sôi trào mãnh liệt.

Anh vẫn tránh mũi nhọn, không muốn giao thủ nhiều cùng Cố Triệt, bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc.

Nhưng bây giờ…
Tự tìm đường chết!
“Chuyện này, tôi có chứng cớ khác.

Người phụ nữ của tôi có tội hay không, còn chưa tới phiên chị định đoạt!”
“Chứng cứ, hừ, tôi lại muốn xem xem là chứng cớ gì!”
La Thanh Nhã vừa dứt lời, phía cửa đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Cố Tử Vị.

“Mẹ, cứu con! Mẹ, mau cứu con với!”
Khương Tuấn áp giải Cố Tử Vị tiến đến, Cố Tử Vị đã bị đánh tới mức không còn hình người.

Tim Cổ Triệt và La Thanh Nhã đều rất căng thẳng.

La Thanh Nhã vội đi lên trước, đẩy Khương Tuấn ra, bước tới đỡ Cố Tử Vị.

Cậu ta bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trên người vết máu loang lổ, răng cửa bị rụng, nói còn hơi thều thào.

La Thanh Nhã run rẩy vuốt ve mặt của con trai, cả giận nói: “Cậu ba, cậu đánh con tôi thành như vậy, hôm nay tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
Lúc La Thanh Nhã xông lên, muốn liều mạng với Cố Gia Huy, chị ta không nghĩ tới Khương Tuấn ở sau lưng bật một đoạn ghi âm.

“Tôi… Tôi nhận, tôi muốn cưỡng hiếp Hứa Minh Tâm, nhưng không ngờ ông nội tới, nên tôi bất đắc dĩ phải trốn từ sân thượng.

Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nhận… Tôi nhận tội!”
La Thanh Nhã nghe xong, thân thể chị ta cứng ngắc, quay đầu nhìn Cố Tử Vị.

Cố Tử Vị khóc ròng nói: “Mẹ, bọn họ vu oan giá hoạ, ép con nói, cái này không phải lời thật lòng của con, con bị ép bất đắc dĩ!”
“Cố Gia Huy, chú hơi quá đáng rồi đấy!”
Cố Triệt cũng mơ hồ nổi giận.

Cố Gia Huy cười nhạt: “Quá đáng sao? Lúc mấy người bắt nạt người phụ nữ của tôi, tại sao không nói quá đáng? Mấy người dám vu oan giá hoạ, vì sao tôi không thể? Anh và chị dâu không giáo dục được con, thì để tôi làm.”
Cố Gia Huy ở trên đường đi anh cũng có hành động, trực tiếp bảo Khương Tuấn đi tìm Cố Tử Vị.

Thằng nhóc con này rất sợ chết, đánh một trận là đàng hoàng lại liền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui