Cố Triệt không chịu nổi, bước nhanh về phía trước, muốn cản Cố Gia Huy lại.
Nhưng Cố Gia Huy lại lạnh lùng quay đầu lại, đánh mắt cản Cố Triệt lại.
Có vẻ như vì Cố Gia Huy đã ở bên Hứa Minh Tâm lâu rồi nên người khác đã quên đi vẻ độc ác của anh, ai cũng tưởng rằng anh là quả hồng mềm.
Vốn dĩ anh đã là ác quỷ dưới địa ngục, chẳng sợ ai cả.
“Anh cả, trước kia anh đã từng nói, gia pháp không được để vấy máu.
Vậy bây giờ vợ con anh đang làm gì vậy? Vu oan giá họa? Còn định cưỡng bức người phụ nữ của tôi? Dựa theo gia pháp thì xử lý thế nào đây?”
Gia pháp… phải chịu 100 roi.
Đánh một roi thôi cũng đau thấu trời rồi, đánh một trăm roi thì kiểu gì cũng sẽ trầy da tróc thịt, máu tươi đầm đìa.
Cố Tử Vị là đàn ông thì còn có thể chịu được, nhưng Lã Thanh Nhã là phụ nữ!
“Hứa Minh Tâm còn chưa phải là người nhà họ Cố chúng ta! Không tính! Cậu đừng có hòng động vào con trai tôi!”
Lã Thanh Nhã ôm chặt lấy Cố Tử Vị, nói với giọng thê lương.
“Mẹ, cứu con với, cứu con với! Chú ba sẽ giết con mất! Mẹ ơi…”
Cố Tử Vị gào khóc thảm thiết!
“Con trai yên tâm đi, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại con đâu.
Lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi.”
Lã Thanh Nhã nhìn con trai, khóc như mưa.
“Đúng rồi, Hứa Minh Tâm còn chưa phải là người nhà họ Cổ nên không được tính toán gì cả!”
Cố Triệt vội vàng nói, đứng ra che cho vợ con.
Cố Gia Huy nghe vậy, nheo mắt lại, vốn dĩ anh còn tưởng Cố Triệt là loại người máu lạnh, nào ngờ anh ta vẫn biết đứng ra bảo vệ vợ con mình.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, là người của cục cảnh sát Đà Nẵng đến.
Họ nghi ngờ Lã Thanh Nhã có liên quan đến một vụ án giết người, muốn đưa chị ta đi điều tra.
Nghe nói vậy, rồi thấy những người võ trang đầy đủ đứng bên ngoài, cả người Lã Thanh Nhã nhũn cả ra, suýt nữa thì ngất xỉu.
Lúc này thì chẳng ai có thể giúp chị ta được nữa rồi.
Lã Thanh Nhã nâng mắt, oán hận nhìn Cố Gia Huy.
Chị ta đúng là quá coi thường Cố Gia Huy, nào ngờ bây giờ anh lại thay đổi như chong chóng, có thể hô mưa gọi gió được rồi.
Bây giờ chị ta chỉ có thể nhận tội, nếu không thì chuyện này sẽ làm liên lụy đến cả Cố Triệt.
Dù Cố Triệt đã chuẩn bị sẵn các kế hoạch để đối phó rồi thì chị ta cũng không dám mạo hiểm.
Hai người đã cưới nhau hơn hai mươi năm rồi, vợ chồng tình thâm.
Chị ta không thể làm liên lụy đến Cố Triệt, cũng đều là do chị ta tự làm theo ý mình nên mới ra nông nỗi này.
Hậu quả này phải là do chị ta tự gánh vác.
La Thanh Nhã thất thểu đứng lên, nói: “Cố Triệt, tình cảm của hai vợ chồng chúng ta đến đây là hết.
Nếu không phải vì con trai thì tôi cũng sẽ chẳng ở bên anh.
Tôi chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi, hôm nay chúng ta… đi ly hôn đi.
Từ nay về sau chuyện của tôi sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.”.