“Chú… là ai?”
Bên tai anh vang lên giọng nói của Hứa Minh Tâm, giọng cô rất bé, mà ngữ điệu cũng rất xa lạ.
Cố Gia Huy nghe nói vậy thì chỉ thấy tim mình run lên, anh vội thả cô ra.
“Em vừa nói gì?”
Vì quá khẩn trương, kích động nên anh nắm chặt lấy cánh tay của Hứa Minh Tâm, khiến cô đau.
Cô giấy ra: “Chú làm gì đấy? Thả cháu ra! Cháu đau quá!”
“Xin lỗi, do anh không khống chế được cảm xúc của mình, em vừa nói gì co?”
Cố Gia Huy ý thức được chuyện này, vội thả tay ra, chỉ nhìn cô với ánh mắt rất bất an.
Hứa Minh Tâm khó hiểu nhìn anh: “Chú gì ơi, chú là ai vậy? Chúng ta quen nhau à? Sao chú lại ôm cháu?”.
ngôn tình tổng tài
Cố Gia Huy nghe nói vậy thì cảm giác như tim mình rơi hẳn xuống đáy vực vậy, nhìn ánh mắt ngây thơ tinh khiết của cô.
Chẳng lẽ thôi miên quá thành công nên cô quên luôn cả anh rồi à?
Chết tiệt!
Tên chuyên gia thôi miên rác rưởi gì vậy!
“Minh Tâm, anh là chồng chưa cưới của em…” Cố Gia Huy còn chưa nói hết câu, Hứa Minh Tâm đã lấy gối đập mạnh vào người anh: “Chú lừa cháu! Cháu còn nhỏ như vậy, chú thì già như thế, sao có thể là chồng chưa cưới của cháu được! Á! Cháu hiểu rồi, chú là người chuyên đi dụ dỗ những cô gái ngây thơ, chú… chú là kẻ buôn người? Cứu với, có ai không, có kẻ buôn người này!”
Hứa Minh Tâm kêu cứu thật lớn, Cố Gia Huy Lập tức tiến lên bụm miệng cô lại.
Cô không thể hét ra thành tiếng, đành phải ra sức giãy dụa.
“Anh không phải là kẻ buôn người, anh là chồng chưa cưới của em thật mà.”
Cố Gia Huy vội vàng nói, lòng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm lại cắn mạnh vào tay anh.
Cố Gia Huy bị đau, nhưng chỉ nhíu mày lại, không nên lấy một tiếng.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được điều này, khó hiểu nhìn anh, cuối cùng đành nhả tay anh ra.
“Chú… chú không phải là kẻ buôn người thật à?”
Nếu là kẻ buôn người thì sao bị cắn mà không hét lên chứ?
“Anh là chồng chưa cưới của em” Anh nhắc lại từng chữ một.
“Chú… năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tính cả tuổi mụ là 29.” Lúc nói đến tuổi tác, Cố Gia Huy cũng tự cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vậy chú có biết cháu bao nhiêu tuổi không?”
Hứa Minh Tâm chỉ vào mũi mình.
“Mười chín.”
“Mười chín, chú thì hai mươi chín, chú đang khinh cháu học toán dốt à? Chúng ta hơn kém nhau mười tuổi đấy? Chú nói chú là chồng chưa cưới của cháu vậy là do bố cháu không có mắt nhìn hay là cháu không có mắt nhìn vậy? Sao lại tìm một người già như chú chứ? Mặc dù nhìn chú cũng đẹp trai, cao ráo, dáng người cũng cường tráng, quần áo thì có vẻ… khá giàu có, nhưng chúng ta hơn kém nhau mười tuổi đấy, là khoảng cách rất lớn!”.