Nhưng bây giờ phải lặp lại một lần thì anh lại có chút bối rối rồi.
“Sao anh không nói gì? Lúc nãy thật sự em không nghe rõ, nếu anh không muốn nói thì thôi vậy, em cũng sắp tắt điện thoại ngủ đây…”
Lời nói của Hứa Minh Tâm vẫn chưa nói xong thì trong điện thoại truyên đến giọng nói bất lực của Cố Gia Huy.
“Hứa Minh Tâm, anh nhớ em rôi.” Cô nghe vậy thì cười nói: “Chú ba Cố, chúng ta cũng đâu phải là bị ngăn cách hai nơi, chúng ta ở gần nhau như vậy, đến sáng là gặp mặt rồi, có đáng vậy không?”
“Đáng, em còn chưa cách anh quá xa, anh đã nhớ em như vậy rồi, sau này phải làm sao? Hai lần anh anh đi ra ngoài em đều gặp rắc rối, thật sự làm anh không yên tâm.
Xem ra sau này cho dù đi đâu, anh cũng đưa em theo, như vậy anh mới có thể yên tâm được.”
Đáng lẽ lần này Hứa Minh Tâm không phải chịu khổ nhiều như vậy, nhưng Ngôn Dương cứ chặn ở giữa nên mới làm lỡ đến bây giờ.
May mà Hứa Minh Tâm không có gì đáng ngại, nếu không thì anh thật sự sẽ điện lên mất.
“Minh Tâm, ngày mai anh đến sớm đón em về nhà.”
“Ừm, anh đợi em, để anh không còn nhớ em như thế nữa thì em sẽ để cho anh ôm em một lát vậy.”
Hứa Minh Tâm vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng xuống lầu.
Một cơn gió thổi qua khiến dáng người nhỏ nhắn của cô như chim về tổ lao vào vòng tay anh.
“Lạnh quá đi!”
Hứa Minh Tâm lạnh đến mức run cầm cập, cô không có mặc áo khoác, chỉ mặc bộ đồ ngủ.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến cả người cô run lên, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh cóng.
Cố Gia Huy vội vàng cởi áo khoác ra, định khoác lên người cô thì lại bị cô ngăn lại.
Cô rúc vào áo vest của anh, lộ ra cái đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn anh.
“Chú ba Cố, anh đúng là phải xem nhiều phim Hàn vào.
Cởi áo khoác cho con gái, đã là chiêu rất cũ rồi.
Bây giờ tán gái đều như vậy cả!”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ không được hài lòng.
Như bậy tốt biết bao, chốc lát kéo gần khoảng cách nam nữ chính, mập mờ mà lãng mạn.
Cái tên ngốc chú ba Cố này, như thế mà muốn so với mấy anh trai trẻ đẹp trai đấy!
Làm ơn, từ lâu đã bị người ta phất ra xa rồi đấy.
Cố Gia Huy nghe vậy thì bật cười khanh khách.
Anh gật gật đầu: “Được, anh sẽ học thêm.”
Anh vòng tay hết người cô, ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, chốc lát anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Vốn cứ nghĩ trong lòng thật lạc lõng, nhưng bây giờ thì lại tràn đầy trong chốc lát.
Cô gái này chính là có sức hút thần kỳ như vậy, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Bọn họ cũng không biết ôm nhau như vậy bao lâu rồi, Hứa Minh Tâm rất không nỡ, nhưng buổi tối đầu xuân rất lạnh, Cố Gia Huy vẫn nên quay về sớm vậy, nhỡ như đông ở đâu rồi thì biết làm sao?
Cô đẩy vòng tay anh ra, nói: “Em phải quay về rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh mau về đi.
Đừng để cảm lạnh, em sẽ đau lòng đấy.”
“Em mà cũng biết đau lòng cho anh à?”.