Mai đến ngày Vu Bảo phải mổ để sinh em bé, anh nắm tay vợ.
"Mai bé con nhà mình sẽ ra đời, em phải thật mạnh mẽ để sinh con ra biết chưa? Nhất định phải ba con an toàn...!Em và con nhất định phải bình bình an an."
Anh khóc nữa rồi, đây không biết là lần thứ mấy trong ba tháng nay anh khóc vì Vu Bảo.
Anh nhớ ngày nào mèo nhỏ của anh chạy lanh quanh bên anh mè nheo đòi kẹo, giận hờn anh, mèo nhỏ cùng bé con trong bụng luôn quanh quẩn bên anh...!Tại sao hôm nay lại...
" Bảo Bảo à nhất định phải bình an."
Ngày hôm sau, anh đưa Vu Bảo vào phòng mổ.
Anh kéo tay bác sĩ lại.
Diệp Nhất Thành thật sự không an tâm để Vu Bảo vào đó một mình.
Lần trước đã một mình.
Lần này không thể, anh phải vào cùng vợ con của mình.
Anh vào trong, bắt đầu mổ.
Con dao lạnh ngắt bắt đầu đụng vào bụng Vu Bảo mà nhấn xuống.
Anh nắm chặt tay cậu lại nhắm mắt.
Anh thật sự không thể nhìn được nữa.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu con dao lạnh ngắt đó chạm vào người vợ anh nữa.
Đang lấy em bé ra đột nhiên nhịp tim của Vu Bảo giảm dần...
" Không ổn...!Diệp Tổng...!Bệnh nhân đang không ổn, tình hình rất nguy hiểm." Bác sĩ vội vã nói.
"Vậy phải làm sao?" Anh lo sợ.
"Chỉ có hai sự lựa chọn, chọn ba hoặc con." Bác sĩ gấp rút đưa ra sự lựa chọn.
"Cả hai...!Không được có chuyện gì nhất định cứu sống hai ba con cho tôi, nếu không tôi sẽ cho ông đi theo họ." Hai mắt anh đỏ ngầu nói, nước mắt không ngừng rơi.
" Dạ." Bác sĩ lập tức cố gắng cứu họ.
Tâm trí của Vu Bảo cảm nhận được "Cứu con..
Xin bác sĩ cứu lấy con của con...!" Cậu yếu ớt van xin.
Diệp Nhất Thành nắm chặt tay Vu Bảo.
" Em nhất định không sao...!Em và con nhất định phải vượt qua...!Bảo Bảo nghe anh nói không? Bảo bối." Diệp Nhất Thành run rẩy nói, anh gần như là van xin Vu Bảo hãy cố gắng kiên trì.
Nhịp tim Vu Bảo bắt đầu ổn định.
Bác sĩ cũng yên tâm, họ ổn định nhịp tim cho Vu Bảo, còn bác sĩ khác lấy em bé ra an toàn...!Nhưng sau khi lấy em bé ra nhịp tim cậu giảm dần...
"Tít...!Tít...!Tít...!"
Tình trạng Vu Bảo bắt đầu nguy kịch trở lại.
"Mau chuẩn bị kích tim." Team bác sĩ khẩn trương làm sơ cứu.
" 1 2 3...!Dựt..." Tiếng bác sĩ ra lệnh.
Diệp Nhất Thành sợ hãi, anh thật sự sợ đến nỗi anh không thể thở nổi nữa rồi, Vu Bảo của anh lúc nãy vẫn ổn cơ mà.
"Bảo Bảo à...!Tại sao? Em phải mạnh mẽ lên."
"Bảo Bảo.
Em không được bỏ anh, cả con..
Con mới sinh ra nó không thể mồ côi...!Em không thể...!Bảo Bảo mau tỉnh lại...! Em nhất định phải bình an...!Vợ à...!Con và anh cần em...!Em nghe không hả." Diệp Nhất Thành không dám gào lên, không dám làm loạn vì sợ ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ, tính mạng của Vu Bảo hiện tại tất cả đều phụ thuộc vào họ.
"Tít ttttttttt.......!"
Nhịp tim của Vu Bảo kéo dài...!Tim cậu đã ngừng đập.
" BẢO BẢO...!BẢO...!BỐI..."
Tiếng của Diệp Nhất Thành vang khắp phòng phẫu thuật...!Không thể...!Anh không chấp nhận.
Nhưng tim của Vu Bảo thật sự không đập nữa.
Anh nắm lấy cổ áo bác sĩ...!Bác sĩ dù bị đánh vẫn lắc đầu, họ đã làm tất cả có thể...!Thật sự đã ngừng đập.
Anh không chấp nhận.
Áp tai vào tim cậu.
"Không...!Không...!Đó không phải sự thật...!Anh không tin." Diệp Nhất Thành thẫn thờ.
Tim anh như muốn ngừng đập theo Vu Bảo của anh.
Vu Bảo thật sự đã ngừng đập.
Không chấp nhận ...!
" Bệnh nhân...!Ngưng thở lúc 17h30 phút." Bác sĩ nhìn đồng hồ nói.
"KHÔNG...GGG...!ÔNG IM MIỆNG LẠI CHO TÔI." Anh hất ngã bác sĩ.
"MAU CỨU EM ẤY." Anh hét lên.
"VU BẢO...!EM TỈNH LẠI NGAY CHO ANH."
Tiếng gào thét trong vô vọng của anh, làm em bé giật mình mà khóc lên.
.
Tiếng em bé khóc vang lên.
Vu Bảo đột nhiên lấy lại nhịp tim "Con..
" tim cậu bất ngờ đập lại.
"Kì tích...!Thật may, bệnh nhân chỉ chết lâm sàng."
"Mau cứu bệnh nhân."
Các bác sĩ ngạc nhiên, nhanh chóng bắt tay vào việc cấp cứu cho Vu Bảo.
"Em giỏi lắm...!Anh biết em sẽ không sao mà...!Em giỏi lắm...!Cảm ơn em Vu Bảo." Hiện tại anh chỉ biết run và cảm ơn Vu Bảo đã cố gắng sống lại.
Anh vừa nói nước mắt tí tách không ngừng rơi theo.
Tim anh như vừa bị ai đó bóp nghẹn rồi thả ra.
Sau ca phẫu thuật đó Vu Bảo được bác sĩ chuẩn đoán là sẽ tỉnh lại khoảng 5 ngày sau.
Nghe tin đó anh như muốn thét lên trong hạnh phúc nhưng anh phải kìm nén vì Hải Đăng vẫn không dấu hiệu tỉnh lại, anh sợ Từ Phong sẽ đau khổ gấp bội.
Vu Bảo được đưa vào phòng bệnh thường của sản phụ.
Còn Hải Đăng vẫn trong phòng bệnh đặc biệt.
Từ Phong ngồi bên cạnh Hải Đăng, vuốt tóc cậu.
Nói chuyện cho cậu nghe.
" Tiểu Đăng, em biết gì chưa? Tiểu Bảo đã sinh rồi...!Là một bé trai khấu khỉnh lắm, lúc sinh cứ tưởng là em ấy sẽ không qua khỏi nhưng đã có kì tích, thật sự rất may mắn.Tiểu Bảo sắp tỉnh lại rồi...!Gia đình họ hạnh phúc rồi...!Họ đã đau khổ rất nhiều đã đến lúc họ được hạnh phúc.
Còn em tại sao vẫn chưa cho anh hạnh phúc? Định trừng phạt anh đến khi nào đây?"
Từ Phong lại khóc nữa rồi.
"Anh cũng muốn như Diệp Nhất Thành, anh muốn em tỉnh lại...!Anh cũng muốn hạnh phúc...".
Lời nói vừa muốn nói ra lại như nghẹn ở cổ họng không thốt ra được.
"Tại sao đến bây giờ em vẫn chưa tỉnh? Tại sao? Hải Đăng à mau tỉnh lại đi, về bên anh được không? Đừng ngủ nữa...!Anh đau khổ đủ rồi." Từ Phong vừa khóc vừa cầu xin Hải Đăng hãy tỉnh lại.
"Từ Phong à...!Đừng khóc...!"
Hải Đăng muốn ôm lấy anh, muốn chạm lấy anh nhưng không thể, có một cái gì đó vô hình ngăn cản cậu lại.
Cậu cũng đau khổ không khác gì anh.
Cậu bất lực.
Vu Bảo nằm đó nhắm nghiền mắt, anh trên tay bế con trai của họ, một bé trai kháu khỉnh.
Trên môi anh vẫn không thể khép lại nụ cười.
"Em có lẽ đã rất mệt khi đấu tranh để tỉnh lại đúng không? Em ngủ đi ngày mai phải tỉnh lại để nhìn anh, nhìn con trai, biết chưa? Tiểu Hạ rất mong được em gọi đó.
Anh đặt con tên Diệp Vu Hạ, Diệp họ anh, Vu họ của cậu, còn Hạ có nghĩa là mùa hạ toả nắng, bé con của anh đã gặp nạn trong tuyết trời lạnh lẽo, anh muốn sau trời tuyết sẽ là những ánh nắng mùa hạ ấm áp hạnh phúc, không còn lạnh lẽo và đau thương, đặc biệt là vì nụ cười của vợ anh giống ánh nắng mùa hạ.
Cuối cùng thì sau mọi đau khổ anh cũng đã được hạnh phúc, Vu Bảo đã tỉnh lại rồi.
Con trai cũng đã được sinh ra an toàn, cuộc sống của anh chỉ cần nhìn vợ và con an toàn bình an là anh đã viên mãn.
Nhưng còn bạn thân của anh, tại sao đến bây giờ vẫn chưa được hạnh phúc? Họ cũng như anh trải qua bao sóng gió để bên nhau.
Cớ sao ông trời lại trêu đùa họ không cho họ toại nguyện, họ đáng được hạnh phúc cơ mà.
Nhìn họ đau khổ như vậy ông mới hài lòng sao? Họ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa mới đủ.
Họ muốn nói với nhau rất nhiều thứ nhưng chỉ có một người nói còn người kia chỉ có thể nghe mà không thể đáp.
Ông trời đã bỏ quên họ rồi sao? Chỉ cần nhìn đối phương bình an, vui vẻ là đủ nhưng tại sao lại khó đến như thế? Bên nhau rất gần mà như rất xa không thể chạm đến...!Đau khổ đến tột cùng.