Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

“Tổng...tổng giám đốc Thịnh, hóa ra là ngài, chúng tôi lập tức đi sắp xếp ca phẫu thuật.” Dứt lời, vị bác sĩ kia tức khắc rời đi, mọi người nhất thời đều chạy lên, nhanh chóng lấy lòng Thịnh Trình Việt, chỉ lo bản thân ngày mai bị sa thải.

Ông bác sĩ vừa nãy sững sờ nhìn Thịnh Trình Việt, nếu anh nói sớm cho mình là Thịnh Trình Việt, cho ông lá gan cũng không dám nói những lời kia với anh? Sao ông lại xui xẻo đến vậy.

Thịnh Trình Việt sốt ruột chờ ở cửa phòng phẫu thuật, vốn là xếp cho anh ở văn phòng nhưng anh không đi, anh nói lo cho Cao Ngọc Mai, liền đứng ở cửa chờ.

Thời gian anh chờ cũng không lâu, bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, khóe miệng bác sĩ mang theo ý cười hiển nhiên là cuộc phẫu thuật thành công.

Thịnh Trình Việt thấy vẻ mặt của bác sĩ, liền biết kết quả, trong lòng thấy nhẹ nhõm lạ thường, cô không sao là tốt rồi, sao lại bị viêm ruột thừa cơ chứ? Anh lo lắng đi về hướng phòng bệnh.

“Phẫu thuật thành công, cô ấy không sao rồi.” Bác sĩ cười nói, trên mặt hiện rõ vẻ nhẹ nhõm thở dài một hơi, nếu phẫu thuật thất bại, vậy thì cả bệnh viện của họ nhất định sẽ phải chịu tai họa.

“Ừ.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đi vào trong phòng bệnh.

Một buổi tối trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng chả chậm, Tiêu Mộc Diên cứ vậy ngủ cùng với ba đứa trẻ cả một đêm.

“Các con muốn ăn gì? Dì Diên làm cho bọn con ăn được không?” Tiêu Mộc Diên cười tủm tỉm nói, chỉ là tại sao ba của Âu Vũ Đình không gọi điện cho cô nhỉ? Không phải Âu Vũ Đình nói ba anh ấy sẽ gọi điện thoại cho cô sao?

“Bọn con muốn ăn canh bò rong biển.” Viễn Đan cười tươi nói, bọn chúng thích nhất là ăn món này, từ sau khi mẹ mất trí nhớ, vẫn chưa từng nấu món này cho bọn chúng?

“Mẹ, con không thích mặc bộ này, mẹ đi sang chỗ ba lấy quần áo cho con được không?” Nguyệt Nguyệt cười nói.

“Cái gì cơ? Về nhà lấy hả?” Tiêu Mộc Diên trợn to mắt nhìn Nguyệt Nguyệt, có gì đó sai sai thì phải, muốn cô bây giờ đi sang nhà Thịnh Trình Việt lấy quần áo, đây là việc tuyệt đối không thể nào, tuy rằng cô chấp nhận cho bọn trẻ gọi cô là mẹ, nhưng là cô còn không chấp nhận Thịnh Trình Việt đâu?

“Vâng ạ, mẹ, nếu không thì chúng ta đi về cùng nhau đi.” Đôi mắt to của Nguyệt Nguyệt sáng ngời không ngừng chuyển động, đúng vậy, bọn họ vừa lúc về xem xem ba đang làm gì?

“Bọn con muốn về nhà?” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên hơi không vui, xem ra trong lòng chúng, vẫn là ba bọn chúng quan trọng, mới có một đêm không về, bây giờ đã muốn đi về, ài, trong lòng chúng, cô có lẽ chẳng là gì cả.

“Bọn con muốn về cùng mẹ cơ, mẹ ở đâu bọn con ở đó.” Thịnh Tuấn Hạo hình như nhìn ra được vẻ không vui trên mặt Tiêu Mộc Diên, nên lập tức nói, bọn chúng bây giờ không thể chọc Tiêu Mộc Diên giận được, tối hôm qua bọn chúng mới vừa nhận về được mẹ.

“Tuấn Hạo thật là ngoan, giờ mẹ đi nấu cơm cho các con.” Tiêu Mộc Diên biết suy nghĩ nhỏ nhặt của Nguyệt Nguyệt, cô bé muốn bản thân trở về xem Thịnh Trình Việt giờ đang làm gì, nhưng là cô không có hứng thú với Thịnh Trình Việt. Cô đang chờ một cuộc điện thoại, đang chờ điện thoại của ba Âu Vũ Đình.

Tiêu Mộc Diên quay người rồi đi, Nguyệt Nguyệt tủi thân nhìn theo bóng lưng Tiêu Mộc Diên, mẹ thay đổi rồi, mẹ không còn là mẹ ngày trước nữa, cũng không yêu thương cô bé nữa.n

“Nguyệt Nguyệt, giờ mẹ đối với chúng ta đã đủ tốt rồi, chúng ta phải nghĩ cho mẹ, phải thông cảm cho mẹ chứ.” Viễn Đan kéo bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, giờ Tiêu Mộc Diên không giống với trước kia, cô đã quên bọn chúng, có thể cho bọn chúng gọi mẹ đã coi như là sự bao dung lớn nhất rồi.

Trên bàn ăn, thấy Nguyệt Nguyệt buồn rầu không vui mà ăn, Tiêu Mộc Diên bỗng bật cười.

“Nguyệt Nguyệt, con xem, đây là cái gì?” Tiêu Mộc Diên trong lúc nói, đột nhiên giống như có phép thuật, biến ra một bộ quần áo, đưa đến trước mặt Nguyệt Nguyệt. Bởi vì Nguyệt Nguyệt nói không thích bộ quần áo đang mặc trên người, nên cô nhân lúc làm cơm, lén lút đi xuống mua một bộ cho Nguyệt Nguyệt, tuy không phải hãng đắt đỏ như bộ cô bé đang mặc, nhưng cũng coi là một bộ quần áo mới. 

Nguyệt Nguyệt vừa thấy bộ đồ, lập tức nở nụ cười, chạy đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, một phát bổ nhào vào trong lòng Tiêu Mộc Diên, cô bé thấy cảm động, cô bé vốn cho là mẹ không lại yêu cô bé nữa, không ngờ rằng mẹ vẫn yêu thương nó như vậy giống trước.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.” Trên mặt Nguyệt Nguyệt đầy ý cười, trong bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt bộ quần áo Tiêu Mộc Diên mua cho nó.

Tiêu Mộc Diên cười khẽ, xoa đầu Nguyệt Nguyệt.

“Nhanh mặc thử xem đẹp không, mẹ cũng không biết con mặc cỡ nào, chỉ là dựa vào cảm giác mua thôi.” Tiêu Mộc Diên nói đến đây thì có chút ái ngại, đúng thế, cô là một người mẹ, vậy mà ngay cả con mặc quần áo cỡ nào cũng không biết, nói ra thật là xấu hổ.

Tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt ôm chặt Tiêu Mộc Diên, không nói gì cả, cô bé biết sẽ vừa, trước đây mẹ từng mua quần áo cho nó rồi, giờ có cho là đã quên chuyện trước đây, nhưng nó vẫn tin tưởng mẹ.

“Mẹ, con cũng muốn.” Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên ghen tị với Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan, từ bé đến lớn cậu đều không được mặc quần áo mẹ mua, trong lòng có một cảm giác mong chờ mãnh liệt, loại cảm giác chờ mong ấy giờ đã biến thành ghen tị.

Tiêu Mộc Diên giật mình một chút, lại nhìn Viễn Đan, quả nhiên Viễn Đan cũng là vẻ mặt mong chờ.

“Được, chút mẹ đi mua cho các con.” Tiêu Mộc Diên cười ha ha nói.

Tức thì trong phòng đều cười phá lên, cả căn phòng tràn đầy tiếng cười.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Mộc Diên cũng không suy nghĩ gì liền chạy ra hướng cửa, sau đó mở cửa ra, thấy là một người phụ nữ. Tiêu Mộc Diên hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ người đến là người phụ nữ lạ mặt.

“Xin chào, tôi là vị hôn thê của Trương Vân Doanh, tôi muốn tìm cô nói chuyện.” Người phụ nữ vừa đến liền nghe thấy tiếng cười vui trong phòng, cô ta thật không hiểu sao, người đàn ông ưu tú giống như Trương Vân Doanh, làm sao sẽ vừa ý một người phụ nữ như này?

Tiêu Mộc Diên vốn là muốn từ chối, nhưng cô không hiểu sao lại vẫn đồng ý với người phụ trước mắt tự xưng là vị hôn thê của Trương Vân Doanh.

“Cô muốn cái gì?” Sau khi ra ngoài người phụ nữ kia đi thẳng vào vấn đề, bất kể Tiêu Mộc Diên muốn cái gì, cô đều sẽ thỏa mãn Tiêu Mộc Diên, mục đích chỉ là khiến Tiêu Mộc Diên rời xa Trương Vân Doanh.

“Hử? Cái gì?” Tiêu Mộc Diên sửng sốt chút, có lẽ là nhất thời không phản ứng kịp với người phụ nữ trước mắt này nói muốn cái gì?

“Hừ!” Người phụ nữ khinh thường hừ lạnh một tiếng, cô gái này đang giả vờ cái gì? Muốn ở bên Trương Vân Doanh, không phải là vì tiền sao? Muốn bao nhiêu cứ ra giá đi.

“Không phải là cô muốn tiền sao? Nói đi, muốn bao nhiêu?” Người phụ nữ nhạo báng nói, phụ nữ giống như Tiêu Mộc Diên, cô ta gặp nhiều rồi, cần gì phải để ý.

Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng hiểu là người phụ nữ này gọi mình ra là có ý gì rồi, cô cười lạnh, là Trương Vân Doanh bảo người phụ nữ đến tìm mình sao? Vậy bản thân anh đâu? Là bản thân anh không dám đến, cho nên mới bảo người phụ nữ này đến đúng không?

“Muốn toàn bộ tài sản của cô, cô cho được không?” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên cũng bắt đầu trở nên khinh thường.

Người phụ nữ hiển nhiên cũng sững sờ chút, có lẽ không ngờ Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói thế.

Con ngươi Tiêu Mộc Diên trong suốt sáng tỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, không thể không nói, cô ta cũng rất xinh đẹp, với lại cô ta còn là một ngôi sao, hình như có cái tên cũng hay đấy, nhưng cô quên mất rồi.

“Cô xứng sao?” Giọng điệu người phụ nữ này tuyệt đối là dáng vẻ của một nữ chủ nhân, dường như Tiêu Mộc Diên trước mặt cô ta chỉ là một người hầu vậy.

“Tôi xứng hơn cô!” Tiêu Mộc Diên đáp trả một cách thờ ơ, người phụ nữ này đang làm bẽ mặt cô, lại còn hùng hồn như thế.

Người phụ nữ cực kỳ bất mãn với thái độ của Tiêu Mộc Diên, khuôn mặt cô ta phẫn nộ, giơ tay lên muốn cho Tiêu Mộc Diên một cái bạt tai, dù sao thì Trương Vân Doanh cũng sẽ không lại yêu ả phụ nữ này.

Tiêu Mộc Diên cũng không cam yếu thế, lập tức, đỡ lấy cái tay muốn đánh mặt cô, sau đó quăng mạnh ra.

“A...” Người phụ nữ kia đột nhiên ngã xuống đất, nước mắt trong suốt trong nháy mắt tuôn ra, Tiêu Mộc Diên rõ ràng là ngây ngẩn cả người, cô vừa mới rõ là không dùng sức, cô ta làm sao sẽ ngã xuống đất được.

Trong một khoảnh khắc, cô có chút bối rối, muốn vươn tay ra đỡ người phụ nữ ngã trên đất kia...

Đột nhiên cảm thấy đằng sau có một hơi thở lạnh lẽo, cô thình lình quay đầu lại, sau khi đối mặt với đôi con ngươi thâm thúy u ám kia của Trương Vân Doanh, cô chớp mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Trương Vân Doanh cứ thế đứng dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng ôn hòa chiếu lên cả người anh thành một lớp viền vàng, mặt nạ ma quái trên mặt làm tăng thêm cho anh cảm giác thần bí, hình dáng to lớn, thẳng tắp mà anh tuấn, anh tựa như một thiên sứ đang đứng nơi đó.

“Doanh, em...” Cô muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

Trương Vân Doanh đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, giơ tay ra cho cô một cái tát.

Lực đánh của anh rất lớn, khiến Tiêu Mộc Diên bất thình lình ngã ngồi xuống đất. Cô khiếp sợ nhìn Trương Vân Doanh, trong một khoảnh khắc, cô hình như quên đi cơn đau truyền đến từ trên mặt, anh thế mà đánh cô, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay anh động tay động chân, lại còn đánh nặng như thế.

Cô run rẩy vươn tay ra bụm lấy mặt, đột nhiên thấy miệng mặn chát, khóe miệng lập tức chảy máu.

“Không phải là em đẩy cô ta!” Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng hét lên, nhưng cô nói lời này ai tin? Ngay cả chính bản thân còn không tin, nãy rõ ràng cô vừa quăng tay, người phụ nữ này mới ngã xuống, nhưng thực sự không phải là cô.

Trương Vân Doanh cứ như vậy nhìn Tiêu Mộc Diên, nhìn thấy tia máu khóe miệng cô, trong con ngươi u ám của anh lóe lên một chút phức tạp, nhưng là rất nhanh bị thay bằng sự lạnh lùng của anh, vừa nãy anh nhìn thấy rõ ràng như thế, vẫn muốn anh tin cô? Khóe miệng anh bất giác kéo lên một nụ cười tà ác.

Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Trương Vân Doanh, anh làm sao sẽ có vẻ mặt đáng sợ như thế, rột cuộc anh làm sao vậy? Anh kết hôn, không giải thích với cô thì thôi, giờ anh còn muốn đối xử với cô như vậy, rột cuộc anh làm sao?

“Doanh, em là Tiêu Mộc Diên, anh không nhận ra em sao?” Tiêu Mộc Diên có chút kích động tóm lấy cánh tay của Trương Vân Doanh, kể cả anh không yêu mình, vậy anh cũng không cần đánh cô, rốt cuộc anh làm sao?

Trương Vân Doanh hơi nhíu mày, Tiêu Mộc Diên? Tại sao nghe thấy cái tên này xong trong lòng anh sẽ hiện lên chút khác thường, nhưng vẻ mặt nhanh chóng lạnh xuống, cho dù cô là ai, anh cũng sẽ kết hôn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui