Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Giọng nói quen thuộc từ xa vọng đến, nhìn thấy chàng trai trẻ đang hăm hở bước tới, Tiêu Mộc Diên cảm thấy như đã qua mấy đời.

Trương Vân Doanh vẫn ăn mặc chỉn chu sạch sẽ như vậy, anh ta đang nở nụ cười nhìn mọi người.

Lại không biết rằng, bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà mọi người đều cứng đờ.

“Anh, anh đến rồi.” Trương Bân Bân nói máy móc.

Thật ra mỗi năm cô tổ chức sinh nhật, Trương Vân Doanh đều có mặt. Nhưng từ lúc anh trai ở cùng với chị dâu bây giờ thì mọi chuyện đã không còn như cũ nữa.

Người anh trai này, không nói được là có chỗ nào không giống, nhưng cảm giác trở nên âm trầm hơn, làm cho người khác bất giác thấy sợ hãi.

Trương Vân Doanh gật đầu chào hỏi, ánh mắt anh ta lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tiêu Mộc Diên.

“Diên Diên, em cũng đến à.”

Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, dịu dàng, đột nhiên chạm vào đáy lòng Tiêu Mộc Diên.

Ánh mắt Thịnh Trình Việt trở nên thâm trầm hơn, bây giờ anh đã xác định được Âu Vũ Đình đã hoàn toàn buông được Tiêu Mộc Diên, nhưng Trương Vân Doanh thì không. Dường như anh ta đang chờ thời cơ, có cơ hội là anh ta sẽ cướp Tiêu Mộc Diên đi.

“Vâng.” Tiêu Mộc Diên chậm chạp gật đầu, lần trước gặp anh ta là lúc cô mới kết hôn.

Đương nhiên cô không quên, bởi vì anh ta, Thịnh Trịnh Việt ghen lên, giày vò cô đến thảm. Chỉ là, nói ra thì cô cũng chẳng oán hận bất kỳ ai.

Thấy phản ứng của Tiêu Mộc Diên máy móc, ánh mắt Trương Vân Doanh lóe lên tia đau lòng.

“Đều ngẩn ra gì vậy? Sinh nhật em đừng có làm không khí trầm trầm thế, nào, chúng ta nướng thịt đi.” Trương Bân Bân hô hào, sau đó tự mình đi đến chỗ vỉ nướng.

Tiêu Mộc Diên nghe vậy cũng phản ứng lại, lập tức đi theo Trương Bân Bân.

Thịnh Trình Việt và Trương Vân Doanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên.

“Vợ à, em dạy anh đi, lần sau anh sẽ nướng cho em và các con ăn.” Thịnh Trình Việt cố ý dính sát vào người cô, gọi "vợ ơi" vô cùng thuận miệng.

Thấy Thịnh Trình Việt như vậy, Tiêu Mộc Diên cũng đại khái biết nguyên nhân. Nếu như vậy có thể làm cho Trương Vân Doanh hết hy vọng với cô, vậy thì cũng tốt.

Trương Vân Doanh chỉ cảm thấy vô cùng trái tai, anh ta nắm chặt tay thành quyền, từ lúc anh ta nhớ ra chuyện đến giờ, anh ta đã thề rằng, lần này, anh ra tuyệt đối sẽ không nhường.

“Nào, bà xã, ăn tôm đi.” Thịnh Trình Việt bóc vỏ tôm cho Tiêu Mộc Diên rồi đưa đến miệng cho cô.

Tiêu Mộc Diên nhìn con tôm mà ngẩn người, thật không biết nên ăn là tốt hay không ăn là tốt.

Lúc này, Trương Vân Doanh cũng cầm một xiên thịt đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, hay là em ăn thịt đi.”

“Bà xã, em ăn tôm đi.” Thịnh Trình Việt vô cùng ghét biểu hiện này của Trương Vân Doanh, vợ của anh, cần anh ta lo à?

“Diên Diên dị ứng với những thứ có vỏ, chuyện này anh không biết à?” Trương Vân Doanh chế giễu.” Còn nhớ lúc học phổ thông, bọn tôi đưa cô ấy đi tụ họp, vậy mà chỉ vì một con tôm khô mà cô ấy phải nhập viện, suýt nữa thì bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp. Lúc đó chúng tôi đều không biết là vì sao, mãi sau này, tôi mới biết nguyên nhân.”

“Bởi vì, đó là do con tôm anh ấy gắp cho, nếu tớ từ chối, bị anh ghét thì làm thế nào?” Lúc đó Tiêu Mộc Diên còn nhỏ nói nguyên nhân đương nhiên.

Trương Bân Bân ở bên cạnh cô nói: “Anh trai tớ tốt thế à?”

“Đương nhiên rồi, anh ấy rất đẹp trai.”

Lời nói lúc đó hoàn toàn lọt vào tai Trương Vân Doanh, anh ta bắt đầu chú ý đến cô gái nhỏ phía sau lưng mình.

Tiêu Mộc Diên đương nhiên biết trước đây cô đã nói gì, mắt thấy Trương Vân Doanh định nói tiếp, cô mới ăn luôn con tôm trong tay Thịnh Trình Việt.

“Chắc là anh cũng biết, lúc đó vì sao tôi lại ăn. Bây giờ, lý do của tôi cũng không có quá nhiều thay đổi, chỉ là đối tượng khác nhau mà thôi.”

Hành động này của cô làm Trương Vân Doanh kinh ngạc, còn Thịnh Trình Việt thì ngơ ngác. Anh ngậm lấy môi Tiêu Mộc Diên ngay tại chỗ, cuốn lấy thịt tôm trong miệng cô.

Thịt tôm mềm mềm kết hợp với vị của cô, quả là mỹ vị.

Thịnh Trình Việt thì thầm bên tai Tiêu Mộc Diên: “Xin lỗi, là anh quan tâm em chưa đủ, nhưng mà lần sau, nhất định phải nói với anh, cho dù anh phạm lỗi thì cũng không cần lấy sức khỏe của em ra để đùa, anh sẽ đau lòng.”

Chả trách trước đây không thấy Tiêu Mộc Diên ăn tôm, hóa ra là vì lý do này, Thịnh Trình Việt trong lòng tự trách, nếu không phải Trương Vân Doanh nói ra, thì chẳng phải anh đã phạm sai lầm lớn rồi sao.

Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời Thịnh Trình Việt nói, vẻ mặt xấu hổ gật đầu.

Trương Vân Doanh nhìn cảnh này, xiên thịt trong tay hơi rung rung, nhưng anh ta vẫn đưa cho Tiêu Mộc Diên: “Trước đây em thích nhất là ăn thịt dê nướng, còn nhớ ở quầy bán thịt, nửa đêm, một mình em ăn hết ba mươi xiên. Anh trêu em ăn không hết, kết quả em giận dỗi, cuối cùng một nửa là anh giúp em ăn còn gì.”

Trương Vân Doanh không biết tại sao, cứ mãi nhớ tới những chuyện lúc trước, làm cho mọi người đều lúng túng. Anh ta khẩn thiết nhìn Tiêu Mộc Diên, trong mắt chứa đầy hy vọng. Anh ta nghĩ, Tiêu Mộc Diên chắc chắn sẽ nhớ tới những ngày tháng trước kia thích anh ta, cô mười tám tuổi, đi phía sau anh, thật là đẹp.

Không đợi Thịnh Trình Việt có biểu hiện gì, Âu Vũ Đình đã cướp lấy xiên thịt trong tay Trương Vân Doanh: “Nói người khác, mà xem ra anh cũng không hiểu Diên Diên cho lắm.”

Trương Vân Doanh bởi vì hành động của Âu Vũ Đình mà không vui: “Sao lại thế được? Diên Diên thích ăn nhất là thứ này.”

Âu Vũ Đình lấy que gạt hết ớt trên xiên thịt ra: “Diên Diên bây giờ, không ăn được tý cay nào đâu.”

“Sao lại có thể?” Trương Vân Doanh không dám tin, anh ta luôn cam đoan rằng mình là người hiểu Tiêu Mộc Diên nhất.

“Sao lại không thể ạ?” Tuấn Hạo không biết từ đâu chui ra, đứng phía sau Tiêu Mộc Diên, trước đây cậu bé cũng có ấn tượng tốt với Trương Vân Doanh.

Dù sao thì Trương Vân Doah và Thịnh Trình Việt là bạn thân, nhìn thấy cậu bé anh ta cũng sẽ cười thân thiện, hoặc sẽ mua đồ chơi cho cậu bé, cho nên có một dạo nó vẫn cứ cảm thấy ba nó không bằng một nửa anh ta.

Nhưng mà bây giờ, chú Trương Vân Doanh lại định đến để cướp mẹ nó! Khó khăn lắm nó mới được sống cuộc sống có cả cha và mẹ, sao có thể để Trương Vân Doanh đến phá hỏng được!

“Trước đây mẹ cháu có từng thích chú, nhưng chú không nghĩ xem lúc đó mẹ cháu bao nhiêu tuổi, thiếu nữ chưa lớn nói lời có thể tin được sao? Dù sao thì cháu biết, bây giờ trong lòng mẹ cháu chỉ có một mình ba.”

Tuổi còn nhỏ mà ăn nói đâu ra đấy, có mấy phần phong thái của anh. Thịnh Trình Việt cười cười nhìn Tuấn Hạo, nghĩ sau này nhất định sẽ đối tốt với nó.

Vẻ mặt Trương Vân Doanh cứng đờ: “Tuấn Hạo, cháu biết không? Bây giờ cháu là một đứa bé chưa trưởng thành, sức nặng lời nói còn không bằng lời nói của thiếu nữ chưa lớn.”

“....”

Tuấn Hạo hình như quả thực chưa nghĩ đến điểm này, nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu, nói với Trương Vân Doanh: “Dù sao thì mẹ cháu chỉ thích ba cháu, còn có cháu, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt. Cho dù chú làm gì thì cũng không có tác dụng đâu.”

“Đúng.” Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt cũng tới, nhất trí đồng tình.

Trương Vân Doanh nói vói bản thân trẻ con nói không suy nghĩ, lời trẻ con nói không tin được, không tin được. Anh ta đang định nói với bọn chúng.

Thì đã có một người đứng bên cạnh lên tiếng trước.

“Bọn trẻ nói đúng đó, lời nói lúc còn trẻ không tin được, bây giờ trong lòng tôi đã có người khác rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui