Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Trương Vân Doanh không dám tin nhìn Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, em có biết em đang nói gì không?”

Tiêu Mộc Diên nhìn Trương Vân Doanh, ánh mắt kiên định: “Giống như trước đây tôi thích ăn cay, nhưng giờ tôi lại thích đồ thanh đạm. Đàn anh, ai rồi cũng sẽ khác.”

“Anh không tin!” Trương Vân Doanh đưa tay ra định nắm lấy Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên rút tay ra trước, cô biết muốn để Trương Vân Doanh từ bỏ, cô bắt buộc phải tàn nhẫn.

Tuy biết như vậy với Trương Vân Doanh là tàn nhẫn nhưng cô không muốn làm chậm trễ chuyện của Trương Vân Doanh.

“Ở đây náo nhiệt ghê.”

Ngoài cổng, một cô gái vô cùng xinh đẹp quyến rũ tháo mắt kính xuống, lắc mông đi về phía bọn họ.

Ánh mắt cô ta quét qua tất cả, rồi dừng lại ở Trương Vân Doanh.

Trương Nhi đi qua đó khoác lấy cánh tay Trương Vân doanh, làm ra vẻ thân thiế: “Anh yêu, nghe nói hôm nay là sinh nhật Bân Bân, sao anh đi mà không gọi em một tiếng, mà đã tự qua đây rồi?”

Vị hôn thê của Trương Vân Doanh? Không, bây giờ phải nói đó là vợ anh ta. Tiêu Mộc Diên quả thật có từng gặp cô ta mấy lần.

Nhưng người một nhà cuối cùng cũng là người một nhà, Trương Vân Doanh và Trương Nhi từ lúc đi từ cổng vào, nói chuyện hay hành động đều vô cùng giống nhau.

Trương Vân Doanh lung túng muốn rút tay về, nhưng Trương Nhi vẫn giữ chặt không buông.

“Bân Bân, lâu rồi không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp.” Trương Nhi thân thiết chào hỏi với Bân Bân: “Quà chị để ở xe ngoài kia, chị chưa kịp đem vào, đợi lát nữa mình cùng đi xem nhé, chị đảm bảo em sẽ thích.”

“Vâng, cám ơn chị dâu.” Tuy cô ấy không thân lắm với Trương Nhi cũng Trương Bân Bân cũng ngoan ngoãn gọi cô ta.

Dù sao thì lúc đó bởi vì Thịnh Trình Việt đối đầu với nhà họ Trương, nhà họ Trương bị tổn thất nặng, cũng chính đại tiểu thư Trương Nhi này đã ra tay giúp đỡ bọn họ.

Lúc đó, cô ấy không biết Trương Nhi là siêu sao, cũng không biết gia thế của cô ta hùng hậu như thế nào. Giúp đỡ bọn họ, tuy khiến cho Tiêu Mộc Diên và Trương Vân Doanh đau lòng nhưng nhìn tổng thể thì bọn họ vẫn cảm kích cô ta.

“Không được gọi cô ta là chị dâu!” Trương Vân Doanh nghiến răng rít một câu, anh ta muốn nhìn ra được biểu cảm gì đó trên khuôn mặt Tiêu Mộc Diên, cho dù là biểu cảm đau lòng cũng tốt, có điều, vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên chỉ có chúc phúc. Chẳng lẽ cô thật sự đã từ bỏ anh ta rồi sao? Không được, anh ta không cho phép!

Vẻ mặt Trương Nhi cứng đờ, ánh mắt nhìn Tiêu Mộc Diên thoáng cái trở nên căm hận.

Lại là người phụ nữ này, cô ta nhất định không để yên.

Nhưng mà, điều Trương Nhi không ngờ là, Tiêu Mộc Diên lại nói đỡ cho cô ta.

“Đàn anh, không gọi chị dâu chẳng lẽ gọi tên thật?” Tiêu Mộc Diên nhìn Trương Nhi, dường như đã buông bỏ được tất cả ân oán trước kia: “Chị dâu xinh đẹp quá, anh nên trân trọng chị ấy mới phải.”

Vẻ mặt Trương Nhi hơi hòa hoãn lại, cô ta nhìn Trương Vân Doanh đầy dịu dàng, ai ngờ trên mặt Trương Vân Doanh vẫn một tầng u ám.

“Anh nói với em lâu rồi, em cứ gọi anh là Doanh.”

Trương Vân Doanh thâm tình nhìn Tiêu Mộc Diên, hy vọng cô nhớ lại thời gian xưa cô gọi anh như nào, lúc Tiêu Mộc Diên gọi anh, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tiêu Mộc Diên vô cùng bất mãn với sự khác thường của Trương Vân Doanh hôm nay, bèn không để tâm đến anh ta nữa.

“Đủ rồi!” Trương Bân Bân đột nhiên hét lên.

“Sao vậy? Bân Bân.” Âu Vũ Đình giữ Trương Bân Bân, không ngờ lại bị cô đẩy ra.

“Anh đừng đụng vào em.” Trương Bân Bân cũng chẳng giống ngày thường mà hét lên với Âu Vũ Đình.

“Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên, trong mắt các người chỉ có Tiêu Mộc Diên! Hôm nay là sinh nhật của tôi được không? Vì sao cứ nhắc đến cô ấy?”

Tiêu Mộc Diên cứng đờ, cô quả thực cảm thấy có lỗi, nghe Trương Bân Bân nói vậy, cô càng cảm thấy áy náy.

Thịnh Trình Việt vốn định ra mặt nhưng bị Tiêu Mộc Diên giữ lại, cô nói: “Ông xã, em không sao, vốn là do em không đúng, em nên hiểu cảm nhận của cô ấy!”

Thịnh Trình Việt muốn nói gì đó nhưng hình như cũng nghĩ như vậy.

Nhưng Tiêu Mộc Diên không ngăn Âu Vũ Đình, Âu Vũ Đình không tin nhìn Trương Bân Bân: “Sao em lại nói như vậy? Bân Bân em có biết em đang nói gì không?”

“Đương nhiên là em biết!” Trương Bân Bân đẩy Âu Vũ Đình ra: “Đến cả anh cũng thế, chỉ lo cho Diên Diên, anh yêu cô ấy như thế, lúc đó vì sao không kết hôn với cô ấy mà còn tới tìm em. Em cũng là người, trái tim em cũng biết đau chứ!”

Trương Bân Bân nói xong, chạy vào trong nhà, trước khi đi, cô ấy nhìn Tiêu Mộc Diên, đáy mắt xẹt qua tia áy náy. Nhưng, đồng thời cũng bắt được biểu cảm đó trong mắt Tiêu Mộc Diên.

Hai cô là bạn thân, kết quả cô ấy nói như vậy, quả thực là vô cùng lúng túng.

Âu Vũ Đình phản ứng lại, bèn đuổi theo.

Một bữa tiệc thịt nướng vui vẻ kết quả lại bị rơi vào tình huống chia tay trong không vui như này.

“Bà xã, chúng ta về thôi.” Thịnh Trình Việt ôm vai Tiêu Mộc Diên, thấy cô rầu rĩ, anh cũng không vui.

Ba đứa trẻ nghe lời vây lại, đi đằng sau hai người lên xe.

“Chỉ tại chú Doanh đó, làm mọi người đều không vui vẻ. Còn làm dì Bân Bân nói ra lời nói đau lòng, ai~.”

Nguyệt Nguyệt bĩu môi, đến cô bé cũng học thở dài, cô bé còn chưa ăn no. Nhìn cái bụng bằng phẳng, nó nghĩ Trương Vân Doanh quả là xấu tính.

Tiêu Mộc Diên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì. Cô nhìn điện thoại, chắc là hy vọng Trương Bân Bân gọi điện thoại cho cô.

Ở sân chỉ còn lại Trương Vân Doanh và Trương Nhi.

Trương Vân Doanh thấy Tiêu Mộc Diên đi rồi, vẻ mặt lạnh lùng, anh ta đẩy Trương Nhi ra, làm cô ta ngã xuống đất.

Trương Nhi nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ, chế giễu nói: “Anh xem, trong lòng Tiêu Mộc Diên vốn dĩ không có anh, vậy mà anh vẫn còn ở đây tự mình đa tình.” Cô ta bây giờ đang ngã dưới đất, chân đi giày cao gót nên hình như hơi bị trẹo.

Nhưng cô ta không muốn để Trương Vân Doanh nhận ra, bởi vì cô ta biết, cho dù nói ra, Trương Vân Doanh cũng không thương tiếc, ngược lại còn cười cợt cô ta.

Trương Vân Doanh đi đến trước mặt Trương Nhi, nắm chặt cằm cô ta, giọng nói lạnh lùng, vô cảm: “Tôi nói cô biết, say này nếu còn quấy nhiễu chuyện tốt của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vì tất cả những gì hôm nay cô đã làm.”

Nói xong, anh ta nhấc chân rời đi.

Đã không biết là lần thứ mấy nhìn bóng lưng anh ta, trái tim Trương Nhi dường như bị thứ gì đó đè nát vụn.

Trương Vân Doanh, sao anh không nghĩ xem, nếu không có tôi, nhà họ Trương anh còn có thể xoay chuyển được tình thế không?” Vậy mà anh ta không biết thế nào gọi là cảm kích.

Trương Vân Doanh nghe thấy vậy thì dừng lại, xoay nửa mặt lại.

Trương Nhi cho rằng, anh ta đã hối hận, muốn đến trước mặt cô ta xin lỗi. Ai biết, anh ta chỉ đứng ở đó.

“Cô đúng là đã cho tôi một lý do để chấn chỉnh lại nhà họ Trương của cô, vì tôi mà cô tặng sáu mươi phần trăm cổ phần, tôi thật sự phải cảm ơn cô, vợ của tôi....”

Câu cuối cùng, Trương Vân Doanh còn thêm tia cười giễu, quả thực đáng sợ.

Trương Nhi trong lòng thắt lại: “Trương Vân Doanh, anh định làm gì? Anh không được làm loạn! Cha tôi không phải là người dễ chọc đâu!”

Nhưng, Trương Vân Doanh giống như không nghe thấy gì, càng đi càng xa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui