Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Anh là nguồn sức mạnh của cô, dường như chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi thứ đều tràn đầy sức sống.

Quả nhiên, một đêm trôi qua yên bình, cũng không có người gọi là Sơn Thần đại nhân.

Chẳng qua là lúc nửa đêm về sáng, có một người đàn ông đi đến bên ngoài lều của bọn họ nói: “Diên Diên, anh có thể nói chuyện riêng với em không?”

Lúc này, Tiêu Mộc Diên vẫn đang ở bên cạnh Thịnh Trình Việt, thấy Trương Vân Doanh tới, cô cảm thấy ngạc nhiên.

Thịnh Trình Việt ngăn Tiêu Mộc Diên lại, không để cô và Trương Vân Doanh ra ngoài một mình với nhau.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lại nói: “Yên tâm đi, anh ta sẽ không làm gì em đâu”

“Anh không yên tâm.”

“Không sao đâu, cho em ba mươi phút”

Không cản được sự kiên quyết của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt đồng ý: “Nhiều nhất là ba mươi phút thôi nhé, quá một giây thôi là anh sẽ đi tìm em.” Nói xong, anh quay người đi vào trong lều.

Tiêu Mộc Diên gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Trương Vân Doanh, nói với anh ta: “Anh muốn nói gì với tôi?”

Trương Vân Doanh nhìn thấy tương tác giữa Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt, anh ta cảm thấy chướng mắt, những cũng không vì thế mà nhụt chí.

“Diên Diên, anh thật sự không còn cơ hội nào sao?”

Trương Vân Doanh không cam tâm, người thích bao năm giờ đã trở thành của người khác rồi sao?

Tiêu Mộc Diên gật đầu “Chúng ta đều đã lớn rồi, đã không còn giống như hồi mười tám tuổi nữa. Mà tôi cũng đã kết hôn rồi, anh nói như vậy chẳng phải là quá buồn cười sao?”

“Chẳng lẽ lúc anh kết hôn em không đau lòng sao? Anh không tin.” Trương Vân Doanh nói vẻ chắc chắn.

“Cho dù tôi từng đau lòng thì sao? Đó là chuyện quá khứ rồi.” Tiêu Mộc Diên nhớ tới chuyện khi đó, quả thật cô cảm thấy buồn không chịu nổi, nhưng chuyện đó đã trôi qua lâu rồi.

“Chứng tỏ trong lòng em còn có anh.” Trương Vân Doanh bóp chặt bờ vai của Tiêu Mộc Diên, ép cô nhìn thẳng vào anh ta.

Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng lùi ra: “Đó là khi đó, tôi phải nói bao lâu, anh mới tin rằng mười tám tuổi đã là chuyện từ sáu, bảy năm về trước rồi.”

“Nhưng mà anh.. vẫn không thay đổi.” sự đau khổ trong lòng Trương Vân Doanh chẳng qua là yêu mà không có được mà thôi.

“Tôi đã kết hôn rồi.” Tiêu Mộc Diên nhắc nhở Trương Vân Doanh lần nữa.

“Chẳng phải em đau lòng vì anh kết hôn sao? Thật ra anh có thể giải thích.” Trương Vân Doanh nghĩ nghĩ rồi nói ra lời muốn nói từ lâu: “Anh bị thôi miên, người phụ nữ kia không biết đã tìm ở đâu một thầy thôi miên, khiến anh quên em, rồi kết hôn với cô ta.”

Trương Vân Doanh đã nói từ lâu là anh ta có nỗi khổ trong lòng, chắc đây chính là nguồn gốc nỗi khổ tâm đó. Chỉ có điều chuyện này cho dù là thật thì cũng không có ý nghĩa gì với cô nữa.

Tiêu Mộc Diên lắc đàu “Cũng không hẳn là vì nguyên nhân này, mà là vì tôi đã thay đổi rồi, bây giờ trong lòng tôi chỉ có Trình Việt, không ai thay thế được.”

Sắc mặt Trương Vân Doanh tái mét, “Diên Diên, sao em lại nhẫn tâm như vậy, không quan tâm đến tâm trạng của anh sao?”

Trước kia tốt xấu gì cô cũng sẽ né tránh vấn đề này, sau đó nói chuyện khác, khiến anh ta có ảo tưởng rằng Tiêu Mộc Diên vẫn thích anh ta.

“Còn anh có quan tâm đến tâm trạng tôi không?” Tiêu Mộc Diên suýt nữa thì dùng giọng nói châm biếm, nhưng cô vẫn cố kiềm chế lại, bình tĩnh hơn.

“Sao?” Trương Vân Doanh không hiểu: “Anh lúc nào mà không quan tâm đến tâm trạng của em?” Anh ta cảm thấy bản thân đã moi hết tim can ra cho Tiêu Mộc Diên rồi, nhưng mà bây giờ cô lại nói là anh ta chưa quan tâm đến cô?

Tiêu Mộc Diên bỗng cười, dưới ánh trăng càng trở nên xinh đẹp: “Ví dụ như bây giờ, anh biết tôi là người đã có gia đình, anh biết mối quan hệ giữa tôi và chồng rất tốt, anh nói những lời ‘trong lòng’ của anh lúc này, có để ý đến tâm trạng tôi không?”

“Đó là…” Trương Vân Doanh định lên tiếng giải thích thì bị Tiêu Mộc Diên ngắt lời.

“Hơn nữa chuyện sinh nhật của Bân Bân lần trước, nếu anh quan tâm đến tôi, thì sao cứ nhắc lại chuyện hồi đó?” Tiêu Mộc Diên nhìn Trương Vân Doanh, phát hiện người mà thời thiếu nữ cô thần tượng giờ trở nên thật bình thường.

“Chuyện trước đây có tốt đẹp đến mấy thì cũng là chuyện đã qua. Chúng ta cũng không thể mãi vô ưu vô lo như ngày đó. Anh có gia đình của anh, tôi có gia đình của tôi, cho dù anh có bất đắc dĩ như thế nào thì cô gái đó vẫn là vợ của anh.”

Tiêu Mộc Diên nhớ đến dáng vẻ của Trương Nhi, tuy mỗi lần nhìn cô, cô ta luôn mang theo ác ý, nhưng khi nhìn Trương Vân Doanh thì chỉ có tình yêu.

“Là do tôi trước đây thiếu quyết đoán, bây giờ tôi đã biết nếu không thích thì nên cứng rắn một chút, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến người khác? Trước đây là do tôi làm ảnh hưởng đến anh à?”

Nói đến chuyện trước đây, thật ra Tiêu Mộc Diên cũng không muốn nhớ lại, cuộc đời cô từ năm nay đã trở nên tốt đẹp hơn, vì sao còn cần phải nhớ lại dáng vẻ khổ sở của ngày trước?

“Không phải.” Là do trước kia anh ta tự mình đa tình thôi.

“Nếu như có thì tại đây tôi xin lỗi anh, tôi hy vọng anh và vợ anh sẽ sống hạnh phúc. Có thể nhìn ra được, cô ấy rất xem trọng anh. Đừng để lúc biết thì đã muộn, khiến bản thân hối hận.” Đây là lời khuyên cuối cùng của cô.

Tiêu Mộc Diên nói xong thì trở về lều, hy vọng đây là lần cuối cùng, Trương Vân Doanh, cô không biết làm chậm trễ anh ta.

Trương Vân Doanh nhìn theo bóng lưng cô, mãi không nói được lời nào. Cuối cùng, anh ta cũng rời đi.

Lúc đến đây, anh ta còn ôm hy vọng, hy vọng người con gái anh ta yêu có thể nhớ đến những chuyện trước kia, lại lần nữa cùng anh ta đi ngắm trăng sao.

Còn nhớ rất lâu trước đây, Trương Vân Doanh biết Tiêu Mộc Diên thầm yêu anh ta, cho nên đã tốn rất nhiều công sức để tổ chức buổi đi cắm trại ngoài trời, cũng là vì muốn ở cùng với anh ta.

Thời còn trẻ, họ không hiểu, chỉ cảm thấy người này tốt.

Lúc đó, bọn họ ca hát nhảy múa, nướng thịt, quay quanh đống lửa kể chuyện cười.

Nhưng, những ký ức này, cô nỡ quên sao?

Có phải cô không tin chuyện anh bị thôi miên? Đúng vậy, người bình thường rất khó tin được chuyện này.

Lúc anh ta biết chuyện, cũng cảm thấy hoang đường không thể tin được, nhưng chuyện đó quả thật đã xảy ra với anh ta.

Đúng, anh ta và Tiêu Mộc Diên đi đến bước này, hoàn toàn là do Trương Nhi đã hại anh ta quên đi Tiêu Mộc Diên.

Anh ta bước vội, đi về lều của mình.

“Còn thiếu 1 phút nữa là hết ba mươi phút, rất tốt, rất tốt.” Thịnh Trình Việt nhìn đồng hồ tấm tắc biểu dương cô.

Mặt Tiêu Mộc Diên gằm xuống: “Anh còn nhìn đồng hồ nữa, trời ạ! Sao em lại gả cho một người tính toán chi li như anh nhỉ!”

Thịnh Trình Việt cạn lời, anh vươn cánh tay ra, ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng: “Cả đời này, chuyện anh chi li nhất là chuyện liên quan đến em. Em, chỉ có thể là của một mình anh.”

Tiêu Mộc Diên chống tay lên ngực Thịnh Trình Việt: “Đừng có buồn nôn thế chứ.”

“Vừa rồi anh nghe thấy có một người phụ nữ to gan tỏ tình với anh, người đó quả thật to gan, cũng quả thật buồn nôn, nhưng mà, anh lại rất thích.”

Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhớ ra những lời cô vừa nói với Trương Vân Doanh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui