Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Tiêu Mộc Diên chỉ biết nhẹ nhàng lắc đầu. Vào thời điểm này, cô không biết phải nói gì nữa.

Đường Lực vô cùng kích động cầm lấy tay của cô, đôi mắt anh tối đen sâu hun hút nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên: “Chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh mãi mãi, em muốn anh làm gì cũng được.”

Tận đáy lòng anh như có một khối thịt đang đè nặng.

Đây là Đường Lực đang bày tỏ tấm chân tình với cô sao? Nhưng sao cô lại cảm giác có chút tê liệt.

“Anh khẳng định anh thật sự thích tôi sao?” Tiêu Mộc Diên cảm nhận cái từ thích mà anh nói ra, chẳng qua chỉ là lời nói gió bay mà thôi, sau khi li hôn với Thịnh Trình Việt, cô cuối cùng cũng nghiệm ra được cái gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là bèo dạt mây trôi mà thôi.

Nhìn thấy đáy mắt Tiêu Mộc Diên thoáng hiện lên chút thất vọng, Đường Lực liền tiến đến, đặt lên trán cô nụ hôn thoáng qua.

Không biết anh đã đợi chờ khoảnh khắc này đợi bao lâu rồi? Đến giờ anh mới có cơ hội được toại nguyện.

Vì lần này anh biết rất rõ: Tiêu Mộc Diên của hiện tại đã không còn thuộc về ai nữa, cho nên anh có thể bất chấp tất cả không cần kiêng nệ ai mà tấn công cô.

Ngay giây tiếp theo, Đường Lực nhích nhẹ thân mình, ngay đúng lúc anh sắp chạm vào miệng cô, Tiêu Mộc Diên theo phản xạ liền xoay người tránh.

“Không...”

Tuy là cô lúc này cảm thấy trong tim mình rất đau, không muốn trở về bên cạnh Thịnh Trình Việt, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận tình yêu của người đàn ông trước mặt.


Đường Lực phát hiện hình như hành động vừa rồi của mình đã làm Tiêu Mộc Diên giật mình, anh đã đợi lâu như vậy rồi, thì đợi thêm chút nữa cũng đâu hề hấn gì, đây chính là vội vàng sẽ phá hư mọi thứ.

Vốn dĩ anh muốn thông qua cử chỉ vừa rồi của anh để diễn đạt tình cảm bấy lâu nay của mình cho Tiêu Mộc Diên hiểu, rằng anh thích cô nhiều đến mức độ nào.

“Anh giúp tôi tìm lại bọn nhỏ được không?” Tiêu Mộc Diên tuy không thích người đàn ông trước mặt, nhưng cô biết năng lực của anh không thể coi thường được, vì vậy cô muốn nhờ vào khả năng của anh để tìm gặp và đoàn tụ với những đứa con của mình.

Còn về phần Thịnh Trình Việt, anh muốn cắt đứt với mình như vậy thì sau này cũng không cần phải qua lại liên lạc nhau nữa, chỉ cần cô có thể giữ lại những đứa con bên mình.

Nhưng mà, không hiểu vì sao khi vừa mới nghĩ đến sau này không gặp lại Thịnh Trình Việt nữa, trong tim cô nhói lên nỗi đau âm ĩ.

Chẳng lẽ đến giờ cô vẫn chưa buông bỏ được con người xấu xa đó? Tuy là Thịnh Trình Việt trước giờ vẫn rất kiêu ngạo, nhưng...

Thôi quên đi.

Tiêu Mộc Diên lắc lắc đầu mình, muốn lắc bay hết những gì liên quan đến Thịnh Trình Việt ra khỏi đầu mình.

Hành động vô thức đó của cô lại khiến cho Đường Lực đang theo dõi cô càng thêm đau lòng.

Trong lòng anh đã nhận định cô, nếu như cô bây giờ đồng ý ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, thì từ giờ về sau, anh nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt, sẽ cho cô cái hạnh phúc mà cô đáng phải có được.

“Anh thật sự có thể tìm lại bọn nhỏ giúp tôi sao?” Vấn đề này thật sự rất quan trọng đối với Tiêu Mộc Diên, cho nên cô lại lên tiếng hỏi anh thêm lần nữa.

Nghe vậy Đường Lực đưa tay lên nhẹ vuốt trán cô:

“Em yên tâm, những chuyện này để anh lo, từ giờ về sau anh sẽ là bờ vai vững chắc của em, tất cả mọi thứ hãy để anh thay em gánh vác.” Đường Lực bá đạo tuyên thệ chủ quyền của chính mình, đồng thời anh kéo ôm cô vào lòng mình.

Tiêu Mộc Diên giật mình, dáng điệu này của Đường Lực khiến cho cô bất chợt nhớ đến Thịnh Trình Việt, anh cũng đã từng bày tỏ và hứa hẹn với cô như vậy.

Trong khoảnh khắc tích tắc, xém chút nữa là Tiêu Mộc Diên đã coi người đàn ông trước mặt mình là Thịnh Trình Việt.

“Tôi...” Tiêu Mộc Diên bình tĩnh lại, đột nhiên cô cảm giác những lời mình vừa nói giống như cô đang phản bội lại Thịnh Trình Việt.

Sao cô lại có thể lựa chọn ở bên cạnh Đường Lực? Không! Không phải như vậy, hai người họ không có yêu nhau, vừa rồi cô chẳng qua chỉ là yêu cầu sự giúp đỡ của anh mà thôi.

Mặc dù trước đó, cô luôn nghĩ rằng Đường Lực không khác gì người xấu xa với tội ác tày trời, nhưng trên thực tế thì anh không hề làm chuyện gì hại người.

“Còn chuyện, anh và Thảo An...” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhớ tới vấn đề này và lên tiếng hỏi.


Đường Lực trầm giọng nói với cô: “Chuyện của anh và cô ta không như những gì em nghĩ, anh và cô ta không có gì cả.”

Không có gì cả?

Anh phủ nhận mối quan hệ với Thảo An như vốn dĩ không hề quen biết.

“Sao lại không có gì được, rõ ràng Thảo An mang thai con của anh.” Tiêu Mộc Diên nghĩ đến điều này, rồi đột nhiên lại cảm thấy thương cho Thịnh Thảo An, chẳng lẽ cô phải làm bà mẹ đơn thân sao? Hơn nữa nếu như đứa trẻ không có ba từ nhỏ thì không phải càng tội nghiệp hơn sao.

“Em thật sự đã hiểu lầm anh rồi, đứa bé trong bụng không phải của anh, anh chưa hề làm gì cô ấy.”

Đường Lực cảm thấy mình bắt buộc phải giải thích rõ vấn đề này, và anh càng cảm thấy vui hơn, vì anh nghĩ Tiêu Mộc Diên quan tấm đến những chuyện này, điều đó chưng tỏ cô đã cho phép anh tiến đến gần cô hơn.

Chỉ cần tưởng tượng mối quan hệ của hai người họ sẽ càng ngày càng thân mật, tâm trạng của Đường Lực càng vui hơn.

“Nhưng mà, trước đó rõ ràng là anh nói sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng Thảo An mà?” Tiêu Mộc Diên vẫn không hiểu.

Nếu không phải vì đứa bé trong bụng là con mình, thì làm sao lại lựa chọn chăm sóc Thảo An?

Nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh của Tiêu Mộc Diên hiện rõ nghi ngờ, trong lòng Đường Lực thoáng chút rung động.

Vì sao nhất cử nhất động của cô dù là nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến cho tim anh xao động đến như vậy.

“Hở?” Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Đường Lực, Tiêu Mộc Diên liền lên tiếng nhắc anh.

Nhưng Đường Lực lại áp sát mặt mình vào mặt cô: “Nếu như anh nói rằng tất cả những gì anh làm đều là vì em, vì lúc đó em muốn anh chăm sóc cô ấy.”


Ban đầu Tiêu Mộc Diên muốn lùi bước ra sau, nhưng kết quả lại bị Đường Lực ôm lấy eo mình, ép cô đối mặt với anh.

“Anh...anh muốn làm gì?” Nhất thời Tiêu Mộc Diên cảm thấy sợ hãi, chắc Đường Lực sẽ không đột nhiên làm gì cô chứ.

Dường như Đường Lực hiểu được tâm tư của cô, anh lên tiếng với giọng tinh nghịch: “Em đừng lo, anh sẽ không ép em đâu, anh sẽ đợi em cam tâm tình nguyện theo anh.”

Anh nói với giọng điệu tràn đầy tự tin.

Sau đó, Đường Lực nhẹ nhàng rút tay mình về, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Khi đi đến cửa, đột nhiên Đường Lực nhớ tới một việc, anh mấp máy môi lên tiếng nói: “Có chuyện này xém chút anh quên nói cho em biết, chính Thịnh Thảo An đưa em đến bên cạnh anh.”

Nói xong, Đường Lực nhếch mép cười rồi đi ra ngoài.

Tiêu Mộc Diên đơ người lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, xém chút nữa là cô quên mất vấn đề này, vì sao sau một giấc ngủ tỉnh dậy, cô đã nằm trong biệt thự của Đường Lực, mà còn là vừa mở mắt đã nhìn thấy Đường Lực bên cạnh mình.

Rõ ràng đêm qua cô theo Thịnh Thảo An đến quán bar để mượn rượu giải sầu.

Hơn nữa bây giờ đầu cô vẫn còn chút mơ màng, không nhớ rõ xảy ra chuyện gì sau khi cô uống say.

Nhưng có một điều cô có thể khẳng định, Đường Lực tuyệt đối sẽ không làm gì bậy bạ với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận