Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Bên kia, Tiêu Mộc Diên đang đi trên đường cũng ôm một bụng tức giận. Cô sắp bị người đàn ông kia làm cho tức chết rồi. Không ngờ anh vậy mà lại làm ra chuyện này với cô.

Cao Ngọc Mai đột nhiên trở lại. Cô vừa mới đi thôi, anh ở sau lưng đã có thể ở bên một người phụ nữ khác.

Tiêu Mộc Diên càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được dùng chân đá vào hòn đá trên mặt đất. Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Ngay lúc cô vô tình quay đầu lại, cô nhìn thấy vài vệ sĩ lén lút đi theo mình, nhưng không hề có bóng dáng của Thịnh Trình Việt.

Cô không cho anh đi theo, anh thật sự không đi theo.Nhưng anh để mấy vệ sĩ đi theo cô là có ý gì? Anh bây giờ nên đi gặp Cao Ngọc Mai đi! Hơn nữa còn bế Nhi Nhi lên tận cửa.

Nhi Nhi?

Tiêu Mộc Diên bừng tỉnh, cô sao có thể quên mất chuyện của Nhi Nhi? Thịnh Tuấn Hạo rất mong chờ được gặp cô bé. Nhưng sau khi nghĩ tới đó, cô càng thêm ủ rũ, bởi vì ngay cả bây giờ bé ở đâu cô cũng không rõ. Thịnh Trình Việt rốt cuộc muốn làm gì chứ, phải giấu tất cả mọi người. Chẳng lẽ là vì phải đối phó với Đường Lực sao?

Thủ đoạn của tên Đường Lực này cô cũng từng chứng kiến qua, cho nên Thịnh Trình Việt giấu đi cũng chỉ vì muốn bảo vệ tốt cho mọi người mà thôi. Chỉ là… anh không thể chuyện gì cũng không nói với cô như vậy được.

Cho nên, cô kiên quyết không tha thứ cho anh!

Bây giờ trời đã tối, có sương mù giăng khắp nơi, Tiêu Mộc Diên lại không biết mình nên đi đâu. Cô nhìn thấy bên tay phải chính là một khách sạn lớn,nên dứt khoát đi vào. Chỉ là sau khi cô vào tới bên trong phát hiện, lúc ra ngoài cô đi quá vội vàng nên không mang theo tiền.

“Tôi… Tôi có thể ở trước rồi mai trả tiền được không.” Tiêu Mộc Diên tuy rất gượng ép khi nói câu này, nhưng vẫn cố căng mặt dày để nói ra.

Giám đốc trước quầy chỉ hơi sửng sốt một chút, nhìn Tiêu Mộc Diên, lập tức trở nên cười vui vẻ nói.

“Xin chào, cô Tiêu Mộc Diên.” Vị quản lý trước mặt rất lịch sự nói: “Bây giờ chúng tôi lập tức đưa cô về phòng.”

“Cái đó, quản lý, anh có nghe rõ lời tôi vừa nói không?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy người quản lý trước mặt mình có phải uống nhầm thuốc rồi không? Nếu mỗi khách sạn đều có nhân viên lễ tân như anh ta, thì khách sạn đã sớm đóng cửa rồi. Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ vị giám đốc này nghe nhầm, cho nên cố ý hắng giọng mở miệng bổ sung một câu: “Hiện tại trên người tôi không còn tiền…”

“Chuyện này, cô Tiêu Mộc Diên vừa nãy đã nói với chúng tôi rồi đó thôi.” Vị quản ly đứng trước quầy rất lịch sự với cô sau đó còn rất ga lăng đưa tay ra làm động tác mời.

Tiêu Mộc Diên vốn còn đang nghĩ xem nên thuyết phục quản lý khách sạn này như nào. Bây giờ cô chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh. Nói cách khác, cô cũng không biết tối hôm nay nên ở nơi nào.

Dọc đường đi, vị giám đốc kia vẫn rất lịch sự.

Tiêu Mộc Diên nghĩ thầm, thái độ phục vụ này cũng thật tốt quá đi.

Hơn nữa điều cô không ngờ tới chính là, vị giám đốc kia lại đưa cô tới phòng VIP của khách sạn, cách trang trí xa hoa độc đáo. Ngay cả một vật trong phòng đều được trang trí tinh xảo. Toàn bộ phòng đều là vàng bạc sáng chói, nếu cô không phải đã thấy qua nhiều rồi, chắc chắn đã không nhịn được mà chạy khắp nơi.

Vị quản lý kia sau khi đưa cô tới chỗ này liền rời đi ngay.

Tiêu Mộc Diên đang chuẩn bị lê thân thể mệt mỏi lên trên giường, đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác.

Khoan đã, sao vị giám đốc kia lại biết tên cô? Cô nhớ rõ chưa từng giới thiệu với anh ta mà? Không lẽ…cái này được sắp đặt? Cô lại gặp phải Đường Lực một lần nữa sao? Đây lại là lần nữa lỡ nhịp của cô. Cô thấy mình ngốc đến phát khóc.

Ngay lúc cô muốn đưa tay mở cửa rời đi, đột nhiên có người nắm lấy bả vai cô.

Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên, chậm rãi quay đầu, lại thấy được Trương Bân Bân, bên cạnh là Âu Vũ Đình.

“Hai người… sao lại xuất hiện ở đây? Suýt nữa đã bị hai người dọa chết rồi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất vui. Cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Trương Bân Bân nhào tới bên cạnh cô: “Diên Diên, lâu như vậy chưa gặp, tớ nhớ cậu chết được.”

Tiêu Mộc Diên dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ấy: “Con bé này, trọng sắc khinh bạn, sớm quên tớ rồi chứ gì? Trong khoảng thời gian này hai người chạy đi đâu vậy? Tớ thiếu chút nữa đã quên cậu trông như nào rồi.”

Đột nhiên nhìn thấy Trương Bân Bân ngọt ngào như vậy, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.

“Chuyện này không liên quan tới tớ, là anh ấy nói muốn đưa tớ đi du lịch.” Trương Bân Bân lập tức chỉ vào Âu Vũ Đình nói.

Âu Vũ Đình dứt khoát đưa tay lên, làm động tác đầu hàng.

“Anh không phải vì mong chúng ta có thể tận tận tâm tạo ra thế hệ sau sao.”

Âu Vũ Đình tự nhiên nói những lời này, khiến Tiêu Mộc Diên suýt hộc máu.

“Được, hai người không cần lôi chuyện này ra, sao hai người lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên rất tò mò, bọn họ sau có thể trở về nhanh như vậy?

Trương Bân Bân cố ý kéo tay cô, nói thầm: “Bọn tớ về đây là trở về tìm cậu.”

“Tìm tớ?” Tiêu Mộc Diên hoang mang đưa tay chỉ vào mình.

“Đúng vậy, bọn tôi nhất định sẽ giành lại công bằng cho em.” Âu Vũ Đình bổ sung.

Lấy lại công bằng?

Tiêu Mộc Diên thấy mình càng ngày càng mơ hồ. Vì thế nghiêng đầu hỏi: “Hai người có phải biết chuyện không?”

Cô nhớ rõ mình không hề nói với ai những chuyện gần đây. Chính xác mà nói, cô còn không kịp tìm một người kể khổ. Bởi vì những chuyện gần đây khiến đầu cô muốn nổ tung.

“Diên Diên, cậu không cần lo lắng, có chúng tớ rồi Chuyện cậu ly hôn với Thịnh Trình Việt cũng không cần giấu tớ. Không cần ôm nỗi khổ một mình.” Trương Bân Bân nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên nói.

Tiêu Mộc Diên có chút hoảng sợ lùi về sau vài bước: “Hai người sao biết tớ đã ly hôn?”

“Chuyện cậu và anh ấy ly hôn đã sớm có tin tức rồi, mọi người đều biết. Hơn nữa giấy ly hôn đã bị đem ra ánh sáng. Nghe nói nhà họ Tiêu vẫn theo phe của Thịnh Trình Việt…” Trương Bân Bân nói một mạch, nhưng mãi đến khi Âu Vũ Đình kéo tay cô ấy để cô ấy nhìn sắc mặt của Tiêu Mộc Diên, cô ấy mới phát hiện mình nói hơi nhiều. Vì thế lập tức sửa lại: “Ngại quá, lại đụng tới nỗi đau của cậu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui