Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Bên cạnh còn có Quả Quả, vẻ mặt cô bé rất vô tội cùng với không biết nên làm như thế nào, cô bé vừa nhìn Cao Ngọc Mai, lại nhìn Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên vừa mới đi vào, đôi mắt nhỏ mơ màng, giống như đang nói mau tới đây cứu chúng con với.

Tiêu Mộc Diên lập tức bước lên phía trước, đau lòng vuốt ve đầu của Quả Quả: “Quả Quả đừng lo lắng, nói cho dì Mộc Diên biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cao Ngọc Mai vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt, giống như nhìn thấy một nhánh cỏ cứu mạng, lập tức bước lên, nắm chặt tay của Thịnh Trình Việt: “Trình Việt, bây giờ tôi chỉ còn có anh mới có thể giúp tôi thôi…”

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy hai tay của Cao Ngọc Mai nắm chặt tay của Thịnh Trình Việt, còn đôi mắt anh thì đen như mực, bên dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng đang mím chặt, thế nhưng anh không hề nói gì.

Cả người Tiêu Mộc Diên giống như được nấu chín, bốc khói hừng hực.

Anh không hề có phản ứng gì? Mặc dù cô đã lựa chọn tin tưởng anh, trở về cùng anh, thế nhưng cô sẽ không ngồi yên chờ chết, cô trực tiếp bước lên phía trước, đẩy bàn tay của Cao Ngọc Mai ra.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cao Ngọc Mai, giống như đang cảnh cáo, cô có chuyện gì thì có thể nói thẳng ra, không nên động tay động chân.

Tiêu Mộc Diên không hề chịu yếu thế.

Nếu cô đã lựa chọn trở về, vậy thì cô sẽ không dâng người đàn ông của mình vào tay người khác. Hơn nữa, trước khi trở về Thịnh Trình Việt cũng đồng ý với ba quy định của cô rồi. Vì vậy cô nhất định phải hành động.

Thịnh Trình Việt cũng chú ý tới hành động của Tiêu Mộc Diên, nói thật trong lòng anh rất vui. Thế nhưng, bây giờ, anh nhìn thấy tình huống của Cao Ngọc Mai có vẻ không được tốt cho lắm.

“Anh ấy sắp đi rồi, anh có thể đưa tôi ra sân bay ngay bây giờ không?” Trong lúc nói chuyện, giọng điệu của Cao Ngọc Mai còn mang theo vẻ cầu xin, trông rất đáng thương, làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

“Đầu tiên cô nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy hơi mơ hồ.

Tiêu Mộc Diên nghe thấy vậy, đầu óc cũng có chút mơ màng. Cô không biết trên người Cao Ngọc Mai có bí mật gì không thể cho người khác biết. Chỉ có điều, bây giờ có một chuyện rõ ràng nhất chính là Cao Ngọc Mai đang rất đau khổ.

“Thật ra lúc đầu tôi cũng không biết tình huống như thế nào, tại sao lại phát triển thành như vậy, tôi vốn cho rằng anh ấy chỉ tức giận mấy ngày thôi, thế nhưng bây giờ anh ấy thật sự muốn bỏ đi luôn, muốn đi ra nước ngoài, tôi cũng không biết anh ấy muốn đi tới đâu, nhưng bây giờ tôi chỉ biết là tôi không thể không có anh ấy.” Cao Ngọc Mai ra sức nắm lấy tay của Thịnh Trình Việt, vừa sốt ruột vừa phát điên nói.

Tiêu Mộc Diên cũng chú ý tới điểm khác thường của Cao Ngọc Mai, hóa ra cô ấy thật sự không muốn cướp hạnh phúc của mình, hóa ra cô ấy đã có người mình thích, vậy thì từ trước tới nay mình vẫn luôn hiểu lầm cô ấy. Trong nháy mắt, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cô mau nói cho rõ ràng đi.” Quan trọng là bây giờ, Cao Ngọc Mai chỉ nói một nửa giữ lại một nửa, cô cũng không biết làm thế nào để giúp cô ấy.

“Thật ra chuyện này là như vậy, chính là tôi không biết anh ấy đi tới đâu, tôi phải đi tới sân bay ngay lập tức, bởi vì bây giờ tin tức nói anh ấy đã xuất phát rồi, hơn nữa lúc trước anh ấy cũng đã nói lời chào tạm biệt với tôi rồi, tôi đã gọi điện cho anh ấy, thế nhưng anh ấy không chịu nghe điện thoại của tôi, bây giờ tôi không thể nghĩ ra cách nào khác.” Lúc này, cô chỉ có thể cầu cứu Thịnh Trình Việt thôi.

Còn ánh mắt của Thịnh Trình Việt thì tập trung trên người Tiêu Mộc Diên, chỉ cần cô gật đầu đồng ý thì anh sẽ đi qua đó.

Lúc đầu, Tiêu Mộc Diên đúng là một bụng tức giận, thế nhưng cô nghĩ đến, chẳng qua là Cao Ngọc Mai muốn nhờ cậy để tìm một người mà thôi, hơn nữa đó còn là người cô ấy quan tâm, vậy thì đưa cô ấy đi tới đó vậy.

“Bây giờ chúng ta lập tức đi tới sân bay. Em đi cùng với anh, chúng ta cùng nhau đưa cô ấy đi, còn Quả Quả thì để cho người giúp việc chăm sóc cô bé đi.” Đây có phải là cách tốt nhất đối với tình huống ngay lúc này không?

Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong, ánh mắt cô dừng trên người Thịnh Trình Việt.

“Lập tức xuất phát.” Đương nhiên Thịnh Trình Việt sẽ nghe theo ý kiến của Tiêu Mộc Diên rồi.

“Quả Quả, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về tìm con.” Tiêu Mộc Diên ngồi xổm xuống nói với Quả Quả, sau đó giao Quả Quả cho quản gia chăm sóc.

Quả Quả cũng rất nghe lời, chỉ là cô bé hơi lo lắng nhìn Cao Ngọc Mai.

Chẳng mấy chốc, ba người đã lập tức xuất phát đi tới sân bay.

Trên đường đi, Cao Ngọc Mai vẫn luôn khóc lóc ở trong xe. Ngay cả Tiêu Mộc Diên cũng hơi ngạc nhiên. Quả thật từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy Cao Ngọc Mai đau lòng đến như vậy, tiếng khóc của cô ấy đã đập vào tim của mỗi người ở trên xe.

Chiếc xe vừa phanh lại, còn chưa dừng hẳn, cả người Cao Ngọc Mai giống như bay xuống xe.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ giống như một người điên đấu đá lung tung của Cao Ngọc Mai, chính là hai chân vừa đặt xuống đã chạy như bay, cô có chút mở mang tầm mắt, bởi vì cô thật sự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế như vậy của Cao Ngọc Mai.

Có thể thấy, cô ấy thật sự rất quan tâm đến người đàn ông này.

Chỉ là, đến bây giờ Tiêu Mộc Diên vẫn chưa biết, rốt cuộc người đàn ông mà Cao Ngọc Mai thích là ai. Chỉ có điều, bây giờ cô không quan tâm nhiều như vậy, bởi vì thấy dáng vẻ điên cuồng như vậy của Cao Ngọc Mai, quả thật rất dễ mất khống chế, cô vẫn nên chạy theo quan sát cô ấy.

“Cô nên cẩn thận một chút.”

Tiêu Mộc Diên không nghĩ tới có một ngày, chính mình sẽ lo lắng cho Cao Ngọc Mai đến như vậy.

Thế nhưng khi Cao Ngọc Mai chạy tới cửa đăng ký sân bay, được bảo vệ sân bay cho biết, máy bay đã cất cánh rồi.

Nói cách khác cô đã bỏ lỡ rồi.

Cao Ngọc Mai không cam lòng đi tới bên cửa sổ thủy tinh, dùng tay đập mạnh vào tấm kính.

“Tại sao anh có thể đi như vậy, anh không thể bỏ em và Quả Quả lại đây… Em hận anh…”

Tiếng khóc đứt quãng cứ như vậy truyền vào tai Tiêu Mộc Diên.

Phụ nữ đều nói một đằng làm một nẻo, nói là hận nhưng thật ra lại là yêu.

Lúc này, Tiêu Mộc Diên có thể nhìn thấy bóng dáng khóc đến đau lòng của mình lúc trước trên người Cao Ngọc Mai. Một người không thể có được người mình yêu cả đời, thật sự sống không bằng chết, hơn nữa bây giờ còn trơ mắt nhìn người mình yêu rời đi, điều đó càng đau khổ hơn.

Cô định đi tới phía trước, thế nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy bả vai cô, làm cho cô lùi về phía sau, mãi đến khi lùi đến một bờ ngực vững chắc.

Tiêu Mộc Diên quay đầu nhìn lại, chính là Thịnh Trình Việt. Sau đó cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vùi đầu vào trong ngực của anh.

Sau này nói như thế nào, cô cũng sẽ không rời xa anh, cô biết rõ, Thịnh Trình Việt chính là tình yêu của riêng cô, chỉ cần ở bên cạnh anh thì những ngày tháng đó mới ổn định.

“Thật xin lỗi, lúc trước em đã hiểu lầm anh và Cao Ngọc Mai.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình phải nói lời xin lỗi với Thịnh Trình Việt.

“Vợ à, em không cần phải xin lỗi anh, bởi vì người nên nói lời xin lỗi là anh. Là do anh đã khiến em hiểu lầm, là do anh đã làm cho em trở nên đau khổ như vậy, chỉ có điều anh cam đoan với em, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.” Thịnh Trình Việt dùng sức ôm chặt Tiêu Mộc Diên.

“Tốt nhất anh đừng nên nói suông, nếu không thì em tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.” Tiêu Mộc Diên ra sức nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui