Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

“Trễ lắm rồi, chúng ta dậy thôi.” Tiêu Mộc Diên hối thúc người đàn ông nằm cạnh, ai ngờ đâu đáp lại cô là anh nhắm mắt ngủ tiếp, như thể muốn ngủ đến ngày mai mới thôi.

Tiêu Mộc Diên thật sự không thể nào chịu nổi anh, giờ này còn nằm đó giả vờ ngủ, bất luận cô nói gì với anh, anh cũng chỉ ậm ừ cho qua rồi lại như thể đang ngủ say, thật là quá đáng, có vẻ như Thịnh Trình Việt đang khiêu khích giới hạn của cô.

Nhưng mà để đối phó với anh chàng trẻ con này thì đành phải dùng biện pháp trẻ con mới được.

“Thịnh Trình Việt, nếu mà giờ anh vẫn không chịu dậy nữa, em sẽ đánh mông anh đó nha.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể sử dụng chiêu đối phó với bọn nhóc để xử lý anh, ai bảo người đàn ông này cứ làm ra vẻ như con nít ngủ nướng. Cô đành phải hăm dọa anh không thì anh lại được nước lấn tới.

Vừa nghe được câu nói của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt như bị kích động lập tức mở bừng hai mắt ra. Vẻ mặt như đang chờ đợi Tiêu Mộc Diên, dáng vẻ như mong chờ cô ngay lập tức đến đánh mông anh.

“Được, giờ anh vẫn không chịu dậy phải không? Vậy anh đừng trách em nha, em sẽ không khách sáo đâu.” Tiêu Mộc Diên nghĩ rằng chắc người đàn ông này đang cho rằng cô nói đùa, nên cô nhất định phải cho anh biết sợ là gì, thế là cô giơ tay lên định dọa anh.

Ai ngờ được giây tiếp theo, Thịnh Trình Việt đã nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Bà xã, em có biết là điệu bộ này của em đáng yêu lắm không.” Vừa dứt lời, anh lại thô lỗ hôn mạnh vào má của Tiêu Mộc Diên.

Đáng yêu?

Nhưng Tiêu Mộc Diên giờ là đang bực mình mà.

Người đàn ông này có phải là ngủ nhiều đến nổi không còn tỉnh táo hay không?

“Em nói cho anh biết, anh đừng trách em không cho anh cơ hội nha, nếu giờ anh ngoan ngoãn thức dậy, em đảm bảo em sẽ không đụng đến anh.” Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ rằng bản thân cô cũng trẻ con như vậy đi uy hiếp người đàn ông này, mà người đó lại còn là chồng mình.

“Bà xã, không sao mà, em muốn làm gì thì làm đi.” Thịnh Trình Việt dáng vẻ như đang chờ đợi hưởng thụ, anh nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt chấp nhận.

Lần này Tiêu Mộc Diên đã không thể nhịn được nữa, ngay lúc cô đang chuẩn bị đánh vào mông anh, cô mới bất ngờ ý thức được hình như chuyện này hơi kỳ kỳ.

Bởi vì bây giờ cả hai người họ đều không mảnh vải che thân. Mà trong không khí toàn là mùi vị của yêu đương còn sót lại của đêm qua, còn người đàn ông này lại đang khiêu khích cô, thật quá đáng mà.

“Anh...” Mặt Tiêu Mộc Diên thẹn đỏ nói không nên lời.

“Bà xã, em đừng sợ, cứ dùng sức đánh mạnh vào.” Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên đang do dự chưa ra tay, bèn thúc giục ngược lại cô.

Tiêu Mộc Diên đành đánh vào ngực anh: “Anh thật là hư.”

“Nhưng mà anh cũng chỉ hư với mình em thôi.” Thịnh Trình Việt để mặc cho cô đánh, anh nhìn cô với ánh mắt chứa đầy tình ý.

Ánh mắt của anh như lửa đốt đang muốn thiêu cháy thân thể của cô.

“Được rồi, anh đừng có nhìn nữa, chúng ta thật sựnên dậy rồi, anh đừng giỡn nữa.” Tuy là Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được những giây phút như vậy rất ngọt ngào, nhưng cô vẫn nhớ còn rất nhiều chuyện đợi cô xử lý: “Còn nhiều chuyện đang đợi chúng ta xử lý.”

Giờ cô cảm thấy Thịnh Trình Việt này đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

“Bà xã, cho dù bên ngoài có chuyện phải xử lý, thì cũng không gấp chi một tiếng đồng hồ, mà chúng ta mới vừa đoàn tụ, em cứ để hai đứa mình hâm nóng chút đi, anh đến bây giờ vẫn chưa phản ứng kịp này.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa tỏ vẻ u uất, rồi cố ý ôm cô chặt cô vào lòng, lại dùng giọng điệu nũng nịu nói với cô.

Tiêu Mộc Diên thật sự không còn biết nói gì với người đàn ông này, cô chỉ biết phục sát đất với những lý do cùn mà anh đưa ra.

Nhưng mà phản ứng của người đàn ông này cũng hơi quá, giống như là hai người họ vừa trải qua cái gì nghiêm trọng lắm như sinh ly tử biệt rồi mới được đoàn tụ, thực tế họ chỉ mới xa nhau có mấy ngày thôi.

“Được rồi, vậy thì đừng làm quá nữa, dù gì chúng ta cũng gặp nhau mỗi ngày mà.” Tiêu Mộc Diên thật sự chịu không nổi người đàn ông trước mặt, rõ ràng thường ngày anh là tổng giám đốc bá đạo điềm tĩnh nghiêm túc, nhưng khi chỉ có cô và anh thì anh lại không khác gì tổng tài trẻ con.

Thịnh Trình Việt cũng không nhường bước, bá đạo lên tiếng: “Anh mặc kệ, anh cứ ôm chặt em không buông đó, nếu mà em thoát được ra khỏi tay anh thì anh để em xuống giường, không thì em phải tiếp tục giống đêm qua vậy.”

Người đàn ông này đúng là không phải dạng tổng tài thông thường, Tiêu Mộc Diên bây giờ hoàn toàn bất lực với anh, cô chẳng qua chỉ là cô gái chân yếu tay mềm trói gà còn không chặt, làm sao mà có thể thoát ra khỏi vòng tay to lớn của anh? Hơn nữa, anh nói tiếp tục giống hôm qua là ý gì?

Có vẻ như Thịnh Trình Việt đã phát hiện ra vẻ nghi hoặc trên gương mặt của Tiêu Mộc Diên, thế là anh lên tiếng giải thích: “Em không biết sao, đêm qua em rất nhiệt tình, giống như chúng ta xa cách lâu lắm mới gặp lại, anh cũng sắp chịu không nổi rồi.”

Mỗi câu từ đều được Thịnh Trình Việt diễn tả thật sống động, sống động đến nỗi khiến cho người nghe gần như có thể tượng tượng ra được viễn cảnh lúc đó.

Trong tích tắc, Tiêu Mộc Diên trở nên ngượng ngùng, mặt đỏ tim đập liên hồi. Người đàn ông này đúng là nói chuyện càng ngày càng trắng trợn.

Cô liền vội vàng dùng tay che mặt mình giáp, ngượng ngùng lên tiếng phủ nhận: “Sao em lại có thể giống như anh nói được?”

Cô rõ ràng là cô gái khá rụt rè, nhưng sau khi nghe Thịnh Trình Việt nói thì cô không khác gì cô gái lẳng lơ, với lại nghe anh dùng những từ ngữ diễn tả, cô cảm giác bản thân mình không khác gì cô ma đầu háo sắc.

Tiêu Mộc Diên đâu có ngốc mà chịu mang tiếng như vậy.

“Nếu như bà xã cực lực phủ nhận, vậy thì anh chỉ còn cách miễn cưỡng giúp em hồi tưởng lại viễn cảnh hôm qua.” Thịnh Trình Việt bất đắc dĩ nhìn về phía trước, nhưng khi nói đến chữ cuối cùng, trên mặt anh hiện lên nụ cười tinh quái.

Tiêu Mộc Diên vẫn còn đang suy nghĩ ý nghĩa câu anh vừanói, ngay lập tức người đàn ông bên cạnh đã nhào đến đè cô xuống, rồi anh đè hẳn lên người cô, tiếp theo anh hung hăng hôn cô, đầu lưỡi anh liên tục không ngừng khiêu khích cô, khiến cho cô không cách nào chống cự mà đành phải phối hợp với anh.

Người đàn ông này đúng là rất biết cách dẫn dắt, Tiêu Mộc Diên cảm thấy cơ thể cô sắp không chịu được nữa, rõ ràng sắp được giải thoát rồi, nhưng dưới sự khiêu khích của người đàn ông này, cơ thể cô lại tích cực phản ứng phối hợp anh, nhất thời cô cảm giác hình như cơ thể này không thuộc về mình, mà thuộc về người đàn ông trước mặt.

“A... ư...” Loại âm thanh kích thích này được phát ra từ miệng cô chứ không phải ai khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui