Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Sau khi về đến nhà, Thịnh Trình Việt giống như một khúc gỗ cứ ngồi ở đó.

Tiêu Mộc Diên rất muốn an ủi anh, nhưng cô biết, bây giờ cô không thể làm được gì, cô cũng không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cho Thịnh Trình Việt thoải mái hơn, chỉ là chuyện cần thiết nhất lúc này, là phải giải quyết hậu sự cho Triệu Dương.

Nhưng mà, thật sự không nói cho Thịnh Thảo An những chuyện này sao? Nói không chừng sau khi biết chuyện, cô ấy đã trốn ở một góc nào đó để khóc.

Thịnh Trình Việt cứ mãi nhíu chặt mày, vô cùng buồn phiền. Đến cả Tiêu Mộc Diên đứng ở một bên cũng cảm thấy được sự đau khổ của anh.

Tiêu Mộc Diên không nhìn tiếp được nữa, liền bước đến, ôm anh từ đằng sau: “Anh đừng như vậy nữa, em biết bây giờ anh đang rất đau khổ, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết, vì vậy anh không thể suy sụp được.”

Sau khi nghe được những lời này, Thịnh Trình Việt quay lại, ôm chặt lấy cô, giống như chỉ cần ôm thật chặt cô, thì anh mới cảm thấy thoải mái đôi chút.

“Xin lỗi, anh không nên khiến em lo lắng cho anh, em yên tâm, vừa nãy anh chỉ đang suy nghĩ, anh sẽ không nghĩ quẩn đâu.” Thịnh Trình Việt khẽ vuốt tóc Tiêu Mộc Diên.

Nhưng cũng vào đúng lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên chú ý đến bản tay chảy máu của anh, nhớ lại ban nãy vì phẫn nộ mà anh đã đấm mạnh lên tường làm rách da chảy máu.


Tiêu Mộc Diên vô cùng căng thẳng giữ lấy bàn tay của Thịnh Trình Việt: “Anh nhìn xem, tay anh bị thương rồi kìa.”

Sao cô lại suýt quên mất chuyện này được chứ?

“Đợi em đi lấy hộp thuốcsát trùng vết thương cho anh.”

Lúc cô định đứng lên thì lại bị Thịnh Trình Việt mạnh mẽ ôm vào trong lòng, cô lại nghe thấy giọng điệu cầu xin của anh.

“Đừng động đậy, cứ yên lặng như vậy ở bên cạnh anh.” Giọng nói tràn đầy từ tính, còn có một chút ưu thương.

“Nhưng mà vết thương của anh…” Tiêu Mộc Diên còn muốn tiếp tục nói, nhưng mà, Thịnh Trình Việt ôm cô chặt quá, hình như muốn dùng động tác này để nói với cô, lúc này anh cần nhất là được ôm lấy cô, giống như chỉ cần ôm cô là có thể trị khỏi mọi vết thương của anh.

Vì vậy Tiêu Mộc Diên biết được lúc này anh cần nhất là một cái ôm, chứ không phải bất cứ thứ gì khác, nếu như vậy có thể trị được vết thương lòng của anh, thì cô cùng muốn được anh ôm mãi như vậy, vậy nên cô tạm thời từ bỏ suy nghĩ muốn xử lí vết thương giúp anh.

Bởi vì, lúc này cô thật sự không muốn thấy dáng vẻ đau lòng của anh, nên cô cũng từ từ ôm chặt lấy anh.

Không biết trôi qua bao lâu, Thịnh Trình Việt mới buông tay cô ra, lúc này cô mới đi chuẩn bị, cầm một số dụng cụ, cẩn thận xử lí vết thương giúp anh.

Cô nhìn thấy những vết máu thịt lẫn lộn trên tay anh, lại càng cảm thấy đau lòng, nước mắt lại không ngừng rơi.

“Sau này anh không được đối xử với bản thân mình như vậy, anh còn phải chăm sóc cho em, chăm sóc cho con của chúng ta, vì vậy em không cho phép anh bị thương, anh biết chưa?” Tiêu Mộc Diên bá đạo ra lệnh cho Thịnh Trình Việt.

Vốn dĩ, tâm trạng của Thịnh Trình Việt đang rất không tốt, nhưng nghe xong những lời này của cô, trong lòng cũng tự dưng cảm thấy vui vẻ, người phụ nữ trước mắt này thật sự đáng yêu quá rồi.

Hình như chỉ cần có cô ở bên, mọi bi thương đều tan biến hết, vì vậy anh nhất định phải giữ chặt cô bên mình.


“Diên Diên, hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời xa anh.”

Tiêu Mộc Diên đang bôi thuốc cho anh, đột nhiên lại bị anh ôm vào lòng.

Xem ra sự ra đi của Triệu Dương để lại đả kích rất lớn trong lòng anh, khiến anh luôn cảm giác lo được lo mất, giống như một người bị mất đi tình yêu thương, dáng vẻ bây giờ của anh thật giống một đứa trẻ, cũng thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Nhưng đứa bé trước mặt này căn bản không biết được cách bảo vệ bản thân mình.

“Anh có để những lời em nói vào lòng không vậy, muốn em ở bên cạnh anh mãi mãi, thì anh cần phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng khiến mình bị thương, nếu như anh mà bị thương, ai chăm sóc cho em? Ai bảo vệ em?” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể dùng giọng điệu trách móc này nói chuyện với anh, hi vọng anh có thể để những lời cô nói vào lòng.

Không ngờ lúc này khóe miệng Thịnh Trình Việt giương lên thành một độ cong đẹp mắt: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, cũng bảo vệ em thật tốt.”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Trình Việt đang trong trạng thái suy sụp, cô thật sự không muốn làm phiền anh, chỉ muốn anh bình tĩnh hơn.

“Cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi, để em đi nấu chút gì đó cho anh ăn.” Tiêu Mộc Diên bây giờ mới nghĩ đến, cả ngày nay Thịnh Trình Việt chưa ăn gì cả, lúc này cô nên đi làm chút gì đó cho anh ăn!

“Nhưng bây giờ anh chỉ muốn ôm em, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh liền cảm thấy thỏa mãn, cho dù không ăn gì cũng được.”


Nghe thấy những lời này Tiêu Mộc Diên cảm thấy tâm trạng của Thịnh Trình Việt đã khôi phục khá nhiều rồi, bây giờ anh còn có thể trêu đùa cả cô nữa, có phải cô không cần lo lắng nhiều vậy nữa không.

“Được rồi được rồi, anh không cần làm nũng nữa, em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh mà còn không ăn nhiều vào, sau này có lẽ em phải chăm sóc anh thật rồi.” Cô không muốn sau này phải chăm sóc một người bệnh.

Thịnh Trình Việt híp mắt: “Em coi anh là bệnh nhân, bây giờ em bắt đầu ghét bỏ anh rồi phải không?”

“Đúng vậy, gần đây cảm xúc của anh thấy thường như thế, em còn phải đợi anh đến giày vò em, chúng ta còn phải trải qua thế giới của hai người nữa.” Vì muốn di chuyển sự chú ý của anh, Tiêu Mộc Diên chỉ có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh.

Bởi vì cô hi vọng anh có thể mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mọi chuyện bi thương đều trở thành quá khứ. Chỉ hi vọng cuộc sống sau này có thể tốt đẹp hơn.

Rất nhanh, Tiêu Mộc Diên đã nấu xong một bát cháo trứng muối thơm phức cho anh, không ngờ người đàn ông kia còn muốn làm nũng cô, muốn cô đút cho anh ăn, thì anh mới chịu ăn.

Tiêu Mộc Diên lúc này chẳng còn cách nào với anh. Vì vậy chỉ có thể múc từng muỗng từng muỗng đút cho anh ăn.

Thịnh Trình Việt lúc này vô cùng hưởng thụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận