Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Thịnh Thảo An đang cảm thấy rất hoang mang, cho dù bây giờ có cho cô thêm một trăm năm, cô cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hình như sau khi cắt cổ tay tự sát, anh đối xử với cô càng ngày càng tốt, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Lẽ nào Đường Lực thật sự sợ rằng cô sẽ rời xa anh sao? Nhưng một người hung ác như anh, sao lại có thể quan tâm đến sống chết của cô được, nhưng nếu như không phải quan tâm đến cô, sao lại có thể yêu thương chiều chuộng cô như vậy?

Không được không được, mọi chuyện chắc đều là ảo giác của cô, cô không thể để bản thân mình càng chìm đắm trong sự yêu thương đó được, bởi vì cái loại cảm giác này thực sự là quá giả tạo rồi, mọi thứ chắc chắn không phải là thật, nhưng mà…

Thịnh Thảo An cứ giày vò như vậy cả một hồi lâu.

Không bao lâu sau, Đường Lực bưng một tô cháo trắng vào.

“Đây là cháo trắng tôi vừa mới nấu xong, em ăn thử xem, có lẽ sẽ tạo cho em cảm giác thèm ăn, mặc dù tôi biết những thứ này có lẽ sẽ không ngon lắm, nhưng em tin tôi, sau này tôi sẽ đưa em đi ăn những thứ ngon hơn, đợi sau khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.”


Đường Lực cứ như vậy lải nhải một hồi bên tai Thịnh Thảo An, hai bọn họ trông giống đôi vợ chồng già lâu năm, không khí bây giờ tràn ngập sự mờ ám, cô như được nâng lên tận trời xanh vậy.

Nhưng hai người bọn họ bây giờ thật sự là người yêu của nhau rồi sao, nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì đó không chân thực vậy?

Trong lòng cô rõ ràng đang nghĩ về một người đàn ông khác, Thịnh Thảo An biết sở dĩ bản thân cô bây giờ muốn thân thiết với anh, muốn lấy lòng anh, đều là vì muốn tìm được tung tích của Triệu Dương, nhưng sao đột nhiên mọi chuyện lại như vậy?

Hơn nữa bây giờ còn một sự nghi hoặc lớn đang vây khốn cô.

“Anh vừa nói là cháo này là do anh nấu à?” Cô vẫn mở to mắt, cứng rắn nói những lời này, nhưng Đường Lực vẫn không tỏ thái độ gì, dường như đối với anh mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ như cơm canh hàng ngày trong gia đình.

“Sức khỏe của em bây giờ không tốt lắm, ăn những món thanh đạm như cháo trắng sẽ tốt hơn, tôi không yên tâm để người giúp việc làm những chuyện này, vì vậy mới đích thân xuống bếp, có lẽ sẽ hơi nóng, để tôi đút cho em.”

Nói xong anh thật sự múc một thìa cháo trắng, để lên miệng khẽ thổi nguội. Động tác nhìn có vẻ rất thành thục, dáng vẻ trông như thật sự biết chăm sóc người khác, thế nên người đàn ông trước mặt này đang cẩn thận chăm sóc cô sao? Thịnh Thảo An chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày này.

“Sao đột nhiên anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Hơn nữa còn đặt cô trong cả kế hoạch tương lai của anh, điều này thật sự khiến Thịnh Thảo An được yêu thương mà sinh ra lo sợ, bởi vì lúc người đàn ông này nói những lời ban nãy, không hề giống nói dối một chút nào, giống như là những lời trong lòng vậy.

Nếu như anh thật sự muốn ở bên cô, sao cô lại cảm thấy không vui mừng chút nào vậy, ngược lại càng cảm thấy nặng nề hơn.

Sau khi Đường Lực nghe những lời đó của Thịnh Thảo An, chỉ nở một nụ cười.

“Em là người phụ nữ của tôi, tôi đối xử tốt với em cũng là chuyện thường tình, hơn nữa, em ở bên tôi, mà tôi lại không thể chăm sóc tốt cho em, không phải sẽ trở thành chuyện cười cho người khác sao?”


Đường Lực thế mà lại vừa cười vừa nói chuyện với cô, thật sự khiến Thịnh Thảo An nhìn không thấu, nghĩ không thông, anh đang muốn chống đối lại cô à?

Nhìn gương mặt mê người của Thịnh Thảo An, không biết tại sao Đường Lực lại muốn nói chuyện, tiếp tục giải thích: “Tôi biết là giữa tôi và em đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ tôi thật lòng muốn đối xử tốt với em, vì vậy hi vọng em sẽ cho tôi một cơ hội để chăm sóc em, tôi đảm bảo tôi sẽ khiến em có được những thứ mà em muốn.”

Có được những thứ mà cô muốn? Thịnh Thảo An lục tìm trong não những thứ mà cô muốn, không phải chỉ là muốn tìm được tung tích của Triệu Dương thôi sao, nhưng người đàn ông trước mặt này sẽ nói cho cô sao? Chỉ sợ sau khi cô nói ra cái tên ấy, người đàn ông này sẽ nổi trận lôi đình thôi.

Không phải là cô đã hoàn thành xong giao dịch với người đàn ông trước mặt này rồi sao? Chỉ cần anh nói cho cô biết tung tích của Triệu Dương, tự nhiên cô sẽ ở bên anh, tùy ý anh xử trí, thậm chí còn có thể làm nô lệ cho anh, nhưng bây giờ, mọi chuyện trở thành như vậy, cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

“Tôi nói anh nghe…” Thịnh Thảo An cảm thấy bản thân vẫn phải nói rõ ràng mọi chuyện, nếu không cứ để mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy, không có lợi cho cả hai người. Hơn nữa cô muốn đi gặp Triệu Dương, có được tin tức của anh không phải chuyện ngày một ngày hai.

“Tôi biết em muốn nói với tôi cái gì, nhưng mà chăm sóc cho sức khỏe em tốt hơn rồi tính tiếp được không. Chỉ cần cho được vài ngày thôi, em cứ xem như là điều dưỡng sức khỏe đi.” Đây là lần đầu tiên Đường Lực dùng giọng điệu dịu dàng khẩn cầu như vậy nói chuyện với Thịnh Thảo An.

Cũng là lần đầu tiên Thịnh Thảo An nghe lời anh, đến mức mà cô cũng cảm thấy tim mình hoảng loạn, người đàn ông này thế mà lại cầu xin cô, hơn nữa tất cả những lời nói của anh đều là muốn tốt cho cô, sao lại có một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy, hơn nữa bây giờ cô còn đang trong mối quan hệ yêu đương với người đàn ông này.


Trước kia cô còn coi người đàn ông này là kẻ thù giết ba mình, nhưng người đàn ông này hại gia đình và người cô yêu thảm như vậy. Cô có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà ở bên cạnh anh không?

“Tôi biết là bây giờ có lẽ em rất ghét tôi, nhưng mà, chuyện mà tôi đồng ý với em, tôi tuyệt đối sẽ làm được, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không tôi sẽ mãi giam lỏng em ở đây, em cũng không còn cách nào khác đâu.” Dường như Đường Lực biết hết những gì mà cô đang nghĩ trong đầu, vì vậy mới cố ý nói như vậy mới cô, hơn nữa mỗi chữ đều bao hàm những ý tốt của anh.

Thịnh Thảo An tuy là một người rất ngang ngược, nhưng cô cũng nghe ra được những hàm ý trong lời của anh, anh chỉ là muốn cô chăm sóc tốt cho bản thân mình, những điều anh làm đều muốn tốt cho cô, bản thân cô cũng không có lí do gì để phản bác lại.

Lại thêm việc, người đàn ông trước mặt này vẫn không ngừng đút cháo cho cô, khiến cô không thể tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, vì vậy chẳng mấy chốc cô đã bị Đường Lực thuyết phục.

Bởi vì quả thật bây giờ sức khỏe cô vẫn còn suy nhược, vừa ăn xong cháo cô liền nhắm mắt thiếp đi, trong mơ cô cảm thấy được có một đôi tay đang khẽ vuốt ve trán mình, đó là một đôi tay vô cùng dịu dàng, chỉ là cô không còn sức để mở mắt nữa.

Nhưng cô biết, đó chắc chắn là tay của Đường Lực, bởi vì lúc này, ngoài anh bên cạnh cô, thì không thể có người đàn ông nào khác nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận