Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Tiêu Mộc Diên bị anh làm đến mệt bở hơi tai, cô thật sự không còn sức lực để mở mắt ra nữa, anh quá lợi hại rồi, tại sao mỗi lần đều có thể làm chuyện này đến mức không biết mệt là gì, hơn nữa điều làm cô khó tin đó là mình đang ở trong tự nhiên...

Nội dung vở kịch này quá máu chó rồi, cô không biết mình nên nói gì mới tốt.

Sáng hôm sau, Thịnh Trình Việt lại đột nhiên nổi lên hứng thú, Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình mới được nghỉ ngơi một lúc, kết quả lại bị anh chọc cho tỉnh lại, người này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù nơi này là tự nhiên cũng không thể điên cuồng như thế.

“Á…” Sau đó trong lều lại vang lên từng tiếng hét chói tai, chập trùng lên xuống, khiến người nghe nảy sinh những suy nghĩ xa xôi.

Cuối cùng Tiêu Mộc Diên không biết rốt cuộc mình đã lăn qua lăn lại bao lâu mới ngừng lại, cả người cô đã không còn chút sức lực để nói chuyện, nhưng anh lại trêu đùa cô một cách say sưa.


Anh đã ăn uống no đủ tràn đầy tinh lực, nằm cạnh cô trêu đùa làn da trên tay và mái tóc cô, còn cô thì giống như bị tàu hỏa cán qua người, sự chênh lệch rất rõ ràng.

“Vợ à, em cảm thấy chuyện này chơi vui không?” Thỉnh thoảng Thịnh Trình Việt lại hỏi mấy câu chọc người khác tức chết.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy nếu cô còn sức lực để nói chuyện, chắc chắn sẽ duỗi hai tay ra bóp chết anh. Ai bảo anh làm loạn? Chỉ tiếc là giờ cô không còn chút sức lực nào.

“Vợ à, nếu em không trả lời, vậy xem như em đã đồng ý rồi, em đã hưởng thụ như thế, vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi, anh cảm thấy làm chuyện này ở nơi hoang dã như thế này rất kích thích, anh sẽ mang đến cho em những trải nghiệm khác biệt, lần sau chúng ta hãy đi biển đi… Đến khi đó, vợ à, em nhất định phải sinh cho anh một đàn con.”

Giờ cơ thể Thịnh Trình Việt giống như làm bằng sắt, tinh thần còn sáng láng như vậy, liên tục nói lải nhải bên tai Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, không ngờ trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện này, còn sinh một đàn con, anh nghĩ cô là lợn nái hay máy đẻ vậy? Cô thật sự có chút dở khóc dở cười, có điều giờ cô đã không còn sức tranh luận với anh nữa.

Vì vậy cô lười để ý đến anh, người đàn ông này rất gian manh. Mặc dù lúc đầu cô sẽ rất hưởng thụ, nhưng giờ cô không muốn bị anh dằn vặt như thế nữa.

Thật ra cô rất muốn mở miệng hỏi, khi nào bọn họ mới có thể trở về bên cạnh tụi nhỏ, mặc dù cô cũng rất thích thế giới của hai người, nhưng cô rất sợ thể lực của anh, cơ thể cô sắp không chịu đựng nổi rồi, vậy mà anh còn muốn sinh thêm một đàn con, cô chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khinh khủng rồi.


Chỉ là giờ cô không có sức để tranh luận chuyện này với anh nữa, rất nhanh cô đã nhắm mắt lại, một lần nữa mê man ngủ thiếp đi, trong giấc mơ cô cảm thấy có một người ôm cô rất chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất vậy.

Cô biết người đó là Thịnh Trình Việt, vì vậy ngủ rất yên ổn, đợi đến khi cô hoàn toàn hồi phục sức lực đã là chuyện buổi tối rồi, cô không ngờ bọn họ đã ở trên núi một ngày một đêm rồi. Cô luôn cảm thấy chuyện này cũng quá khoa trương.

“Thịnh Trình Việt, chúng ta đã ở đây lâu như vậy, đã đến lúc phải quay về thôi!” Tiêu Mộc Diên thật sự không nhẫn nại được nữa, bởi vì cô biết nếu cô không mở miệng nói, rất có thể Thịnh Trình Việt sẽ không bao giờ hỏi vấn đề này, bọn họ có thể ở trên núi cả đời, mặc dù như vậy có chút khoa trương, nhưng với tính cách của Thịnh Trình Việt, chuyện gì anh cũng làm được.”

Nhưng khi Tiêu Mộc Diên nghe được đáp án của Thịnh Trình Việt, cô thật sự tức muốn hộc máu.

“Nếu chúng ta đã ở đây lâu như vậy, không bằng dứt khoát ở đây thêm mấy ngày nữa đi, dù sao anh cũng rất thích nơi này, hơn nữa anh cũng rất thích việc làm tối qua của em, quả thực khiến người khác mê mẩn.” Đôi mắt Thịnh Trình Việt híp lại dừng trên người Tiêu Mộc Diên, đồng thời anh còn liếm môi thòm thèm. Hành động này chính là tiêu chuẩn của đại lưu manh, từ khi nào anh đã biến thành người lưu manh như vậy.

“Anh đúng là đại sắc ma.” Tiêu Mộc Diên thật sự không nhịn được tức giận trừng mắt nhìn anh.


“Nhưng trên thế giới này, anh chỉ đối xử như vậy với mình em. Vì vậy anh chỉ sắc lang với mình em thôi, nếu anh có thể biến thành đại sắc ma trước mặt em, khiến em vui vẻ, vậy thì anh cũng không có vấn đề gì, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được rồi.” Nói xong, Thịnh Trình Việt lại hung hăng hôn Tiêu Mộc Diên.

Mấy ngày nay Tiêu Mộc Diên đã bị anh hôn môi vô số lần, chỉ là giờ bụng cô rất đói, vì vậy cô đặt tay lên ngực anh, muốn đẩy ra anh ra, ai ngờ hành động này chính là lạt mềm buộc chặt đối với Thịnh Trình Việt, chắc chắn càng châm lửa trên người anh, hai người trần trụi đối lập nhau, trên người căn bản không hề mặc quần áo, vì vậy anh lập tức cưỡi lên người cô, dưới tình huống cô đã chuẩn bị sẵn sàng, lại tiến vào cơ thể cô một lần nữa.

“Á…” Trong miệng Tiêu Mộc Diên lại phát ra tiếng mềm mại quyến rũ này, âm thanh này càng khiến Thịnh Trình Việt tiến sâu vào, rõ ràng anh đã quyến luyến cơ thể cô, luôn ôm cô vào ngực, nhưng anh không nhịn được muốn cô, cơ thể cô giống như một ma lực, luôn đốt cháy ngọn lửa dục vọng trên người anh.

“Kêu lớn hơn một chút, anh thích nghe giọng nói của em…” Thật ra Thịnh Trình Việt rất hưởng thụ cảm giác này, bởi vì anh muốn cưng chiều cô mãi mãi, huống hồ nơi này không có sự quấy rầy của những vật bên ngoài, giống như hoàn toàn tách khỏi thế gian, chỉ còn lại thế giới hai người bọn họ, anh ước gì có thể ở lại nơi này cả đời, vì vậy cho dù cô có nói trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi anh, anh cũng không cho phép, anh nhất định phải tận hưởng thật tốt khoảng thời gian chỉ có thế giới hai người bọn họ.

Anh không ăn sạch người phụ nữ trước mặt, sao có thể xứng đáng với mình chứ? Vì vậy anh lại dịu dàng, giở trò lưu manh lên người cô, Tiêu Mộc Diên cũng hết cách, kiếp trước anh chính là sắc quỷ đầu thai, tại sao mấy ngày gần đây lại trở nên đói khát như vậy, cô căn bản không chống đỡ được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận