Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

An Sâm đã hỏi bác sĩ về tình hình, có thể trực tiếp đưa Tiêu Mộc Diên đang hôn mê đi.

Anh ta liền đưa cô lên xe, trở lại nhà họ An.

Trong khoảnh khắc chiếc xe dừng lại, An Sâm liền ôm Tiêu Mộc Diên Tiểu Tâm Dực vào ngực mình, sợ không cẩn thận làm đau cô. Khi anh ta ôm cô xuống xe, trước mặt một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ đi tới.

Không sai, người kia chính là An Tiêu. Anh ta không có ý tốt nhìn chằm chằm cô gái, hai tay thả sau lưng mình, trong mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm.

“Anh, anh còn lớn gan hơn so với tôi tưởng tượng. Thế mà còn dám đem người phụ nữ này về. Chẳng lẽ anh không sợ ba sẽ đem cô ấy chém thành trăm mảnh sao?"

“Ba muốn làm thế nào đó là chuyện của ông ta. Hiện tại, đừng cản đường của tôi.” An Sâm nói mà không có biểu cảm gì. Lúc nói chuyện vẫn lạnh như băng, nhưng khi ánh mắt anh ta rơi trên người cô, lại vẫn vô cùng dịu dàng.

An Tiêu cũng không tiếp tục dây dưa nữa, ngược lại mười phần thức thời tránh sang một bên đường.

An Sở Hùng đứng ở phòng khách, vẻ mặt chuẩn bị hỏi tội, không giận mà nghiêm. Ông ta vừa mới mím môi, đang định mở miệng nói chuyện, kết quả lại bị cắt ngang.

“Ba, con biết ba muốn nói cái gì. Chờ con đưa cô ấy lên nghỉ đã rồi sau đó sẽ lập tức qua tìm ba."

An Sở Hùng mặt đen thui tức giận không nói nên lời.


Một lát sau, An Sâm đặt Tiêu Mộc Diên ở trên giường, sau đó lại trở lại phòng khách. Anh ta liền quỳ xuống: “Ba, con biết ba muốn nói gì, là con có lỗi với ba."

“Trong mắt con còn có người ba này sao?” An Sở Hùng cũng đã sớm tức hổn hển: “Nếu không phải An Tiêu nói với ba chuyện này, con còn muốn giấu diếm ba tới khi nào?”

“Chuyện gì An Tiêu cũng đều nói với ba sao?"

“Con luôn một mực đặt hết hy vọng lên người phụ nữ kia, mọi hành động của con, ba đều biết hết."

An Sâm biết An Tiêu chắc chắn sẽ không vì mình mà giữ bí mật, cũng biết anh ta khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối, nói thêm cái gì đó. Nhưng giấy cuối cùng cũng không gói được lửa.

“Ba, cả đời này nếu không phải cô ấy con sẽ không cưới. Chỉ cần có thể để cô ấy ở bên cạnh con, ba muốn con làm cái gì, con cũng sẽ đồng ý với ba.”

“Bây giờ một điểm ranh giới cuối cùng con cũng không có, trước kia con không như vậy."

“Ba cũng nói, đó là con của trước kia.” An Sâm nói bổ sung.

“Lớn lên, quả là không giống nữa. Hy vọng con ghi nhớ những gì hôm nay mày đã nói. Nếu con muốn người phụ nữ kia ở bên cạnh, vậy con nhất định phải mạnh lên, không nên đem tất cả mọi thứ đều để cho em con.” An Sở Hùng lại dùng giọng điệu cảnh cáo mở miệng nói.

“Vì sao? Không phải là nó muốn tất cả mọi thứ sao?” An Sâm không hiểu.

“Bởi vì đối với ba mà nói, con mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trong lòng con bây giờ có phụ nữ, trước kia con cũng sẽ không có bộ dạng này.” An Sở Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn An Sâm.

“Con người luôn thay đổi, con cũng không thể cả đời đều sống dưới sự quản ba, trở thành tượng gỗ của ba. Rốt cuộc bây giờ con cũng đã tìm được ý nghĩa sống của con, con hy vọng các người không nên ngăn cản con. Nếu không mà nói ta sẽ cố gắng hết sức để phản kháng lại, ba biết lúc con điên lên sẽ là như thế nào. Lời muốn nói con đều đã nói hết, chuyện kế tiếp các người tự giải quyết cho tốt."

Sau khi nói xong những lời này, anh ta liền đứng lên quay người lập tức rời đi, trở lại phòng.

Đây không phải thương lượng, mà là cảnh cáo, con của ông ta luôn có loại tính cách này. An Sở Hùng thật ra biết rõ, chỉ không ngờ anh ta vậy mà vì người phụ nữ kia lại có thể đem nói ra những lời như vậy.

Nhưng An Tiêu tránh ở một bên nghe lén lại đang giận dữ vỗ một cái lên vách tường, hai tay nắm thật chặt, gân xanh trên mặt đều muốn ra. Vì sao chuyện gì cũng phát triển đến mức này? Hay là ba không muốn từ bỏ tên thối kia, vẫn không có biện pháp để mình làm người thừa kế của ông ta.

Xem ra anh ta nhất định phải sử dụng thủ đoạn của mình. Dựa vào người khác đều vô dụng, nghĩ tới đây, sau đó An Tiêu liền giận dữ rời đi.


Vào đến phòng, An Sâm gấp gáp cầm tay Tiêu Mộc Diên.

“Em yên tâm, dù xảy ra chuyện gì, anh cũng đều sẽ bảo vệ ở bên cạnh em."

Sau hai ngày hôn mê, rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng đã tỉnh lại. Lần này, cô vẫn trong trạng thái hoảng loạn như cũ, nhìn thấy người liền tránh.

An Sâm mới vừa đi ra khỏi sân, lại nhìn thấy Tiêu Mộc Diên sợ hãi chạy thục mạng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại ra khỏi phòng?"

Người hầu cũng không hiểu: “Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, buổi sáng hôm nay cùng một chỗ, cô ấy sợ hãi khắp nơi, ở chỗ này đi tới đi lui, giống như sợ chúng tôi sẽ ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy."

“Nhớ lúc bắt cô ấy lại, tuyệt đối không được làm tổn thương cô ấy.” Sau khi An Sâm dặn dò xong, trong lòng vẫn còn có chút bất an, liền trực tiếp đi tới.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên tựa như một bé thở trắng, sợ hãi chui rúc trong bồn hoa.

“Các người đều muốn bắt tôi đi, các người đừng bắt tôi, các người nhanh đi đi."

Cô sợ hãi lấy tay rung lá cây, dường như muốn hù dọa những người giúp việc kia tới gần. Những người giúp việc kia cũng không dám tới gần. Thứ nhất là sợ tổn thương đến cô ấy, có trời mới biết cậu chủ An vậy mà đem người này nâng trong lòng bàn tay như bảo bối. Nếu không cẩn thận làm bị thương, bọn họ không chịu nổi trách nhiệm.

Nhưng bây giờ cô đang ở trong trạng thái hỗn loạn như thế, lại sợ cô sẽ bị thương. Bởi vì nếu cô bị thương, bọn họ cũng sẽ phải chịu phạt.

“Được rồi. Các người đều lui ra đi. Chuyện ở đây cứ giao cho tôi là được rồi."


Sau khi nghe An Sâm nói, người giúp việc đương nhiên chạy đi. Không ai muốn ở lại, cô như củ khoai lang nóng bỏng tay.

“Thế nào? Em không sao chứ?” An Sâm đi tới.

Tiêu Mộc Diên lại bị dọa trốn sang một chỗ khác: “Anh nhanh đi đi, đừng đến gần tôi."

“Anh không tới gần em, chỉ cần em không cảm thấy sợ hãi là được rồi."

“Em có đói bụng hay không? Có muốn anh dẫn em đi ăn một chút gì hay không?” An Sâm lại kiềm chế sự kiên nhẫn của mình nói.

Lúc này Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu một cái. Tưởng là trấn an tốt cảm xúc cho cô ấy, kết quả An Tiêu lại đột nhiên xuất hiện làm một cái mặt quỷ. “Oa” một tiếng, trực tiếp ở một bên hù Tiêu Mộc Diên ngã lăn trên đất, cả người té xỉu.

“Anh hai, ta thật không ngờ cô ấy không chịu nổi một chút kích thích. Tôi chẳng qua chỉ muốn đùa cô ấy một chút mà thôi."

Vừa nói xong, An Sâm liền lập tức giơ một nắm đấm trên mặt của anh ta.

“Tao đã cảnh cáo mày, nếu mày dám làm tổn thương cô ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua mày.” Nói xong, An Sâm liền ôm cô lên, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ cô trong ngực mình, giống như đang che chở cho một em bé bằng sứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận