Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Thì ra tên cáo già An Sở Hùng có âm mưu này à, nghĩ đến đây, An Sâm không nhịn được cười lạnh.

Ngược lại động tác này của An Sâm vượt ngoài dự đoán của An Sở Hùng, ông ta thấp giọng hỏi: “Con cười cái gì? Con đã sắp chết đến nơi rồi!”

“Thật ư?” An Sâm híp híp mắt, sai đó nhíu mày, không cho là đúng: “Có bản lĩnh thì ông giết hết chúng tôi đi!”

An Sâm thật sự rất hiểu An Sở Hùng, nếu cầu xin tha thứ, chắc chắn An Sở Hùng sẽ được nước lấn tới, sau này chắc chắn mình sẽ bị ông ta dắt mũi, cho nên nói cái gì cũng không thể khuất phục!

“Con…” An Sở Hùng thật sự sắp bị con trai mình chọc tức chết rồi, chuyện đến mức này, lại vẫn không chịu cúi đầu với mình.

“Ông cứ trực tiếp ra tay đi, tôi sẵn lòng làm một đôi uyên ương bỏ mạng với cô ấy, những chuyện khác đều không muốn quan tâm.” Lúc An Sâm nói đến cái này, dứt khoát nhắm chặt mắt lại.

Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên đối mặt với cái chết của An Sâm, An Sở Hùng thật sự tức giận đến hai mắt xanh lên.

“Con vì một người phụ nữ mà tranh đoạt đối đầu với bố như vậy, thậm chí không tiếc xem thường tính mạng của mình, con thế này thú vị lắm sao?” An Sở Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh ta.

An Sâm khinh thường nhếch môi: “Cái dáng vẻ này thú vị hơn làm con rối của ông nhiều.”

“Con… con đừng tưởng rằng bố thật sự không dám ra tay. Chỉ cần bố ra lệnh một tiếng, hai người các con đều phải chết. Hơn nữa con thật sự nỡ đểu người phụ nữ kia chết sao?” Bây giờ An Sở Hùng rất hiểu điểm yếu của An Sâm.

“Nếu cô ấy chết rồi, chắc chắn tôi sẽ không sống một mình, chỉ cần có thể ở cùng với cô ấy, cho dù là sống hay chết, tôi đều không sao cả.”An Sâm lại mang dáng vẻ không sao cả, dùng ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn Tiêu Mộc Diên.

An Sở Hùng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thâm tình của An Sâm, thật sự không chịu được nữa.

“Sao bố lại sinh ra được đứa con trai như con chứ?”

An Sâm cũng vô tình phản bác: “Có lẽ đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng đấy, có lẽ tôi trời sinh là đến đòi nợ ông.”

“Con… bây giờ là con ép bố ra tay đấy, vậy đừng trách bố không khách sáo, người đâu, ném người phụ nữ kia xuống cửa sổ bên đó trước cho tôi, bố xem con còn dám mạnh miệng hay không?” An Sở Hùng dùng giọng điệu hùng hổ dọa người lên tiếng nói, ánh mắt vô cùng sắc bén.

An Sâm nghe thấy lời này lập tức hoảng loạn.

“Tôi từng nói, cô ấy chết rồi, chắc chắn tôi sẽ không sống tiếp nữa, tôi sẽ nhảy xuống cùng với cô ấy.” Cảm xúc của An Sâm vô cùng kích động, thậm chí còn đẩy người áo đen kiềm chế hai bên ra, bất chấp tất cả chạy đến trước cửa sổ.

“An Sâm, có phải con điên rồi không?” An Sở Hùng vô cùng đau khổ hô to.

An Sâm mệt mỏi nói với người trước mặt: “Dường như trước giờ tôi đều chưa từng bình thường.”

“Dừng tay! Lập tức khiên người phụ nữ kia về đây!” An Sở Hùng thật sự không có cách nào với con trai mình, vốn chỉ muốn thông qua cái này uy hiếp con trai mình, nhưng không ngờ lại bị nó uy hiếp ngược lại, điều này khiến An Sở Hùng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng đồng thời lại không thể không làm như thế.

Nhưng lúc này An Sâm lại không kiềm chế được nữa: “Đừng dừng tay, tôi cho ông biết, trước giờ tôi đều chưa từng cảm thấy ông là bố tôi, ông chỉ là muốn tôi sống theo cách của ông mà thôi, cuộc sống này tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy ông thêm một khắc nào nữa!”

Giờ khắc này, An Sâm nói ra toàn bộ oán hận của mình bao nhiêu năm nay.

“Con cần thiết phải hận bố như vậy sao? Hơn nữa tất cả mọi chuyện bố làm đều là vì tốt cho con, con có từng nghĩ thật sự bố làm thế này cũng là có nỗi khổ tâm không.” Sở An Hùng lại khổ tâm mở miệng nói với con trai của mình, ông ta muốn giữ lại đứa con này của mình.

“Bây giờ nói gì cũng không còn tác dụng nữa, dù sao bây giờ nếu ông ngăn cản tôi ở cùng với cô ấy, còn không bằng trực tiếp giết tôi đi.” Lúc An Sâm nói lời này, thừa dịp bọn họ không chú ý tới cướp lấy con dao nhọn ở bên cạnh.

“Nếu ông muốn tôi sống tiếp thì lập tức rời khỏi chỗ này đi!” Vì An Sâm đã biết tình hình của Tiêu Mộc Diên bây giờ đã vô cùng khẩn cấp, anh ta cần nghĩ cách ép An Sở Hùng đi.

An Sở Hùng nghiêm túc nhìn An Sâm, không ngờ anh ta lại làm ra hành động cực đoan như vậy.

Ngay vào lúc An Sở Hùng sững sờ, An Sâm cũng dùng dao đâm vào đùi mình.

“Không phải ông muốn nhìn thấy ông có một đứa con trai tàn tật sao, không phải ông muốn thấy tôi chảy máu từng giọt từng giọt rồi chết đi hay sao?” Cùng lúc đó, An Sâm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Con đừng làm càn!” An Sở Hùng càng đau lòng hơn, không ngờ con trai của mình lại có thể thích người phụ nữ kia đến mức này: “Con thật sự hết thuốc chữa rồi.”

An Sở Hùng mang theo tức giận nhìn con trai: “Sao con có thể vô dụng như vậy, vì một người phụ nữ mà không tiếc làm tổn thương mình?”

“Xem ra thành ý của tôi vẫn chưa đủ, cho nên ông vẫn không chịu rời khỏi.” An Sâm lại rút mạnh dao ra, sau đó đâm mạnh lên bắp đùi còn lại.

“Cuối cùng con đang làm cái gì thế?” Lúc này An Sở Hùng kích động hô to, đứa con này trở nên điên cuồng thật sự là thiên hạ vô địch, không ai có thể ngăn cản được nó.

“Ông biết đấy, chuyện tôi muốn làm, chẳng có ai ngăn tôi lại được cả, cho dù là ông cũng không thể. Các người đều nói sớm muộn gì cũng có ngày tôi chết trong tay người phụ nữ này, nhưng tôi muốn nói với các người, bây giờ tôi là chết trong tay mình, hơn nữa là ông ép chết tôi.” An Sâm đúng lý hợp tình nói những lời này, An Sở Hùng nghe thấy trong lòng mơ hồ đau đớn.

An Sở Hùng không nhìn tiếp được nữa, chỉ có thể nói một câu: “Chúng ta đi!”

Sau đó lập tức đi ngay.

Khoảnh khắc An Sở Hùng rời đi, An Sâm không chịu đựng được nữa, cả người không có sức lực tê liệt trên mặt đất.

Vì bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần anh ta phải làm, An Sâm lập tức nói với bác sĩ: “Mau, mau đi khám bệnh cho cô ấy!”

“Nhưng mà vết thương của anh…” Bác sĩ thấy trên đùi An Sâm còn đang chảy máu thì lo lắng không thôi.

“Không quan tâm được nhiều như vậy, khám cho cô ấy trước đi.” Sau đó, An Sâm liền không thể chịu đựng được nữa ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm đương nhiên là Tiêu Mộc Diên.

“Sao tôi lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy đầu của mình mơ hồ đau đớn, nhưng cô phát hiện bây giờ mình đang nằm trên giường truyền nước biển.

Nhưng khi Tiêu Mộc Diên hết nhìn đông tới nhìn tây, cô chợt thấy An Sâm xuất hiện bên cạnh mình: “Sao anh lại ở đây?”

“Là anh cứu em ra ngoài.” Sắc mặt An Sâm hơi tái.

“Anh cứu tôi ra, vậy Kiều Phong cũng đang ở đây sao, không được, tôi phải đi tìm anh ấy.” Tiêu Mộc Diên lập tức vội vàng muốn đứng dậy: “Bây giờ anh ấy vô cùng nguy hiểm, tôi không thể mặc kệ anh ấy được.

“Trước tiên em đừng kích động, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ anh ta giúp em.” Bây giờ An Sâm chỉ muốn trấn an cảm xúc của Tiêu Mộc Diên.

“Có phải tất cả đều là âm mưu của anh, anh hợp tác với bố của anh cùng nhau lừa gạt tôi không, người nhà họ An các anh đều không phải người tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui