Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

An Sâm không ngờ, anh ta vừa bước tới cửa, liền gặp được An Sở Hùng: “Cô gái kia chắc là đã ngủ rồi, bố có lời muốn nói với con.”

“Tôi khuyên ông nên ngoan ngoãn giao Kiều Phong ra đây.” An Sâm mở miệng.

“Chuyện đã đến nước này, sao con lại còn nói giúp cậu ta nữa, bố nói con nghe, con cứ xem như người đàn ông kia đã chết rồi đi, đừng tìm cậu ta nữa. Nếu con đã thích cô gái đó như thế, thì con cứ ở bên cô ấy đi.” Dù sao thì An Sở Hùng cũng không chịu nổi khi nhìn thấy con mình vì cô gái này mà đòi sống đòi chết.

“Bây giờ ông đang ép tôi ư?”

Giọng nói của An Sâm hơi có vẻ hùng hổ dọa người.

An Sở Hùng lại thở dài một hơi: “Chẳng lẽ con vẫn không hiểu ý đồ của bố khi làm vậy ư? Bố không muốn người đàn ông kia xuất hiện trước mặt các con, đơn giản cũng chỉ vì muốn tác hợp cho hai đứa thôi, không phải con thích cô gái kia sao? Lần này bố giúp hai đứa đến với nhau.”

Ông ta không thể không thừa nhận một điều rằng, con mình chỉ biết im lặng cố gắng, chưa bao giờ biết chủ động nắm bắt.

“Chuyện của tôi không tới lượt ông quan tâm, tôi chỉ cần ông giao anh ta ra đây.” Bởi vì chỉ khi nhìn thấy Kiều Phong, Tiêu Mộc Diên mới hạnh phúc.

“Bố cho con biết, cậu ta chết rồi, hoàn toàn chết rồi.”

An Sở Hùng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông đừng nghĩ tôi không biết ông đang nói dối, ông có thể lừa gạt tất cả mọi người trên đời này, nhưng, ông không giấu được tôi.” An Sâm nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Chẳng lẽ con muốn thấy hai đứa nó yêu đương thắm thiết trước mặt con ư? Bố chỉ đang giúp con mà thôi. Bố hoàn toàn không có ý muốn chia rẽ hai con.” An Sở Hùng hiểu rất rõ tính tình con mình: “Cho nên bây giờ bố đến đây muốn làm hòa với con. Bố con mình không nên giận nhau quá lâu.”

“Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy Kiều Phong.” An Sâm vẫn tiếp tục nói những lời này

“Con...” An Sở Hùng giận tới mức không nói nên lời: “Nếu con cứ tiếp tục nói những lời này, Bố sẽ không quan tâm con nữa.”

“Như vậy là tốt nhất.”An Sâm chống đối An Sở Hùng.

“Chẳng lẽ ông muốn tôi lấy dao tự đâm vào tim mình, ông mới chịu nói sự thật cho tôi biết?” Thấy An Sở Hùng tức giận, sắp sửa xoay người rời đi, An Sâm đứng sau hô lên với bóng lưng ông ta.

An Sở Hùng dừng bước.

Đứa con trai này muốn làm mình tức chết ư?

“Ông biết tôi nói được làm được.” An Sâm lại nói với giọng điệu khẳng định.

“Con dưỡng thương cho tốt rồi nói sau, đến lúc đó bố sẽ nói con biết.” Bởi vì giờ phút này, An Sở Hùng đã thấy được vết máu trên chân An Sâm.

Lần này, An Sở Hùng thật sự rời đi.

An Sâm lại quay về bên cạnh Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nằm trên giường, mí mắt vẫn luôn giật giật, cuối cùng vẫn thức dậy trong nỗi sợ hãi.

“Kiều Phong... Rốt cuộc anh đang ở đâu?”

An Sâm nắm chặt tay cô: “Em không cần sợ, anh ở đây. Anh nhất định sẽ giúp em tìm được anh ta.”

Bây giờ Tiêu Mộc Diên mới nhìn rõ người trước mặt, lại vô cùng buồn bã mà cúi đầu xuống: “Đều bởi vì tôi nên mới khiến mọi chuyện trở nên như vậy. Có phải chỉ cần tôi chết đi, anh ấy sẽ được sống?”

Nước mắt từng giọt từng giọt tràn ra từ vành mắt cô, sau đó rơi lã chã xuống chăn mền.

“Bây giờ không phải lúc để đau khổ, anh nhất định sẽ đưa anh ta đến trước mặt em.” An Sâm nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, động tác vô cùng dịu dàng.

“Anh đừng ở đây lừa mình dối người nữa, từ đầu tới cuối anh đều lừa gạt tôi, bố anh căn bản không thể nào buông tha cho tôi và Kiều Phong. Tất cả đều bởi vì anh, vì anh yêu tôi.” Tiêu Mộc Diên đổ hết trách nhiệm lên người An Sâm.

“Xin lỗi, anh biết bây giờ em đang trách anh, nhưng mà, anh hứa sẽ không để em thất vọng.” An Sâm vẫn nhìn cô một cách si tình và chân thành, nhưng Tiêu Mộc Diên lại đau đớn mà nhắm mắt lại, nước mắt lại không khống chế được mà chảy ra.

“Bây giờ tôi chỉ muốn gặp anh ấy...”

...

Bên kia, An Sở Hùng đang ở trong bệnh viện nhìn người nằm trên giường bệnh.

Người đang nằm trên giường bệnh đúng là Kiều Phong.

Thật ra ông ta đã nhờ bác sĩ kiểm tra thân thể Kiều Phong, trong não Kiều Phong có một cục máu bầm, chính vì vậy nên anh mới thường bị đau đầu.

An Sở Hùng nghĩ, ông ta có nên lập tức giết chết người đàn ông này, có lẽ như vậy con mình mới cóđược hạnh phúc.

Vì để con ông ta được hạnh phúc, cho dù không từ thủ đoạn cũng phải làm như vậy. Bởi ông ta tuyệt đối không thể nhân từ nương tay.

Nhưng điện thoại lại đúng lúc này vang lên.

Màn hình hiển thị một số điện thoại lạ, do dự một hồi, cuối cùng ông ta vẫn bắt máy.

Sau khi kết nối, lại chỉ nghe được một hồi im lặng.

“Alô, là tôi đây.”

Lúc An Sở Hùng muốn cúp máy, đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Tào Phương, là em?” An Sở Hùng không tin nổi mà hỏi lại, dù sao thì đã hơn mười năm ông chưa gặp lại người phụ nữ này.

“Anh không ngờ được đúng không, tôi vẫn chưa chết.” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói lời mỉa mai.

An Sở Hùng trở nên kích động: “Tào Phương, em đừng nói vậy. Mười mấy năm qua, anh vẫn luôn nhớ mong em. Anh đã tìm em rất lâu nhưng vẫn không tìm được.”

“Đừng có làm bộ làm tịch ở đây, làm sao anh có thể tìm tôi chứ. Năm đó vợ cả của anh trăm phương ngàn kế muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Nếu không phải tôi mạng lớn, không chừng đã chết từ lâu rồi.” Tào Phương vẫn nói lời vô tình.

“Bây giờ em đang ở đâu? Em đột nhiên gọi điện cho anh là có chuyện gì muốn nói với anh ư?”Phải biết rằng mười mấy năm nay, ông ta vẫn luôn giữ số điện thoại này, cũng là vì đợi bà ta gọi.

“Tôi chỉ muốn báo với anh một tiếng, con gái ông sắp chết, nếu anh còn muốn gặp mặt con gái mình, thì bây giờ lập tức đến bệnh viện Trường An.” Tào Phương nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Thật ra nếu không phải mọi chuyện đi đến nước này, bà cũng sẽ không gọi điện cho ông ta. Bởi vì hiện giờ, thật sự không còn cách nào khác.

“Bây giờ anh đang ở bệnh viện Trường An, em đang ở đâu, anh lập tức đến tìm em.” Giọng nói của An Sở Hùng có vẻ gấp gáp.

Tào Phương hơi bất ngờ, đây chắc hẳn là duyên phận. Vì vậy bà liền nói số phòng bệnh cụ thể cho ông ta.

Sau khi An Sở Hùng nhận được thông tin, liền nhanh chóng chạy đến phòng bệnh đó. Ngần ấy năm trôi qua, ông ta chưa bao giờ biết mình còn có một đứa con gái lưu lạc bên ngoài, mà càng khiến ông ta kích động là ông ta có thể gặp được Tào Phương một lần nữa. Khi đến phòng bệnh kia, ông ta vừa nhìn liền thấy được Tào Phương.

Cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế nổi tâm trạng nhớ nhung của mình, trực tiếp nhào tới, kéo bà ta vào lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui