[ Gan cô cũng không nhỏ đó chứ..
Người của tôi mà cũng dám ra tay..]
Âu Ảnh Quân nhìn Thần Thục Nghi khinh bỉ nói..
[ Anh nói gì em không hiểu?]
Thần Thục Nghi nhíu mày nhìn anh như hoàn toàn không thể hiểu được những gì Âu Ảnh Quân vừa nói..
[ Cô những nghĩ những chiêu trò giả vờ từ bi thánh mẫu của cô có thể qua mặt được tôi.
Càng đừng nghĩ tôi không dám ruồng bỏ cô]
[ Vậy thì anh bỏ tôi đi.
Tôi cũng đang mong chờ ngày đó đây..]
[ Nhưng tôi cảm thấy vẫn dày vò cô chưa đủ..]
Âu Ảnh Quân thản nhiên nói anh uống một hớp rượu rồi mới nói tiếp..
[ Cô thích cái danh phận này lắm mà, sao lại từ bỏ sớm vậy?]
Thần Thục Nghi tự cười chế giễu bản thân mình rồi khinh khỉnh nói..
[ Tôi cũng từng yêu anh đó chứ, yêu rất sâu nặng nhưng chính con người lãnh khốc của anh đã dày vò tâm can tôi đến mức sống không bằng chết, tôi đã tự hỏi suốt năm năm qua rốt cuộc là bản thân đã làm sai chuyện gì mà khiến anh đối xử với tôi như vậy cho đến tận bây giờ tôi vẫn luôn tìm câu trả lời cho câu hỏi đó anh có thể nói cho tôi biết được không?]
[ Chính là vì rõ ràng ngay từ đầu cô biết tôi không hề yêu cô nhưng vẫn cố chấp tự đâm đầu vào, sự gian xảo giả tạo của cô khiến tôi phát tỏm, người đời nhìn vào ai cũng nghĩ cô là một thục nữ, một người vợ nữ công gia chánh nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, không ai biết được điều đó nhưng ngoại trừ tôi]
Âu Ảnh Quân lãnh khốc nhìn Thần Thục Nghi từng chữ từng câu anh vang lên đều đầy sự khinh bỉ..
[ Cô đừng nghĩ những chuyện cô làm tôi đều không biết.
Chỉ là tôi đang mắt nhắm mắt mở cho qua chờ thời cơ tới mà thôi.
Cô cũng không cần phải lo sợ vì từ sớm tôi đã biết rõ tất cả rồi.
]
[ Xoảng..]
Nói xong anh ném chiếc ly đến trước mặt cô, rơi xuống sàn nhà vỡ vụn từng mảnh.
Còn Thần Thục Nghi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ kinh hãi đến lo sợ, sắc mặt từ sớm đã trắng bệch..
[ Còn nữa...!Cô ta là người của tôi.
Nếu cô còn muốn sống tiếp thì nên biết an phận]
Anh nhếch môi rồi đứng dậy bỏ đi..
Thần Thục Nghi ngồi bệch xuống sàn nhà nước mắt thi nhau rơi xuống..
Hóa ra ngày từ khi chưa bắt đầu anh đã biết rõ cô là người như thế nào,..
là chính cô vì địa vị mà tự đâm đầu vào địa ngục vậy mà lại luôn tự than tự trách..
Hóa ra từ lần đầu tiên cô muốn giết anh cũng đã nằm trong dự tính của anh, cuộc chơi này không ngờ người thua cuộc sớm nhất lại chính là cô..
[ Âu Ảnh Quân...anh thắng rồi..]
...----------------...
[ Chuẩn bị đi, ra ngoài với tôi.]
Âu Ảnh Quân vừa vào tới đại sảnh anh ngồi xuống đưa mắt nhìn Vân Hi một cái rồi rót một tách trà ra uống..
[ Đi đâu?]
Vân Hi tắt ti vi rồi quay qua nhìn anh..
[ Đi xem địch đến trừ khử chúng ta]
.....
...----------------...
Tại một bến cảng ngoài thành phố, ngoài biển là một con tàu lớn đang di chuyển đến gần bờ, cách đó không xa cũng là một con tàu dường như đang bám sát con tàu phía trước.
Vân Hi và Âu Ảnh Quân đang ngồi trên xe dùng óng nhòm quan sát..
Vân Hi vừa quan sát xong cô bỏ óng nhòm xuống rồi lạnh nhạt lên tiếng..
[ Phía trước là tàu của chúng ta.
Còn chiếc phía sau là thế nào?]
[ Tiếp tục quan sát đi]
Âu Ảnh Quân nhàn nhã nói rồi kéo một hơi thuốc lá, khói tỏa ra làm Vân Hi ho sặc sụa..nhìn anh cau có nói..
[ Khụ..khụ..
Anh muốn tự mình ngạt chết thì tôi không cản, nhưng trên xe vẫn còn có tôi]
Âu Ảnh Quân không trả lời mà ấn nút mở tất cả kính xe xuống ..
[ Không ổn rồi chiếc tàu bên kia đã cập sát tàu của ta dùng vũ khí uy hiếp, chúng cướp hàng rồi kìa]
[ Cô bình tĩnh xem tiếp đi, bình thường điềm tĩnh lắm mà]
Âu Ảnh Quân cười nửa miệng khinh bỉ nói..
Vân Hi chỉ lườm anh một cái rồi tiếp tục quan sát qua óng nhòm..
Phía hai chiếc tàu thì thuyền của anh đã hoàn toàn bị đối phương khống chế, chúng dùng súng uy hiếp tất cả người của anh , một nhóm người khác thì đang vận chuyển hàng qua tàu của chúng,..
Sau 15 phút thì tất cả hàng cũng được chuyển xong chúng ném lại một quả bom hẹn giờ rồi nhanh chóng rút về tàu mình..
Nhận thấy tàu của đối phương đã dần đi xa quả bom chỉ còn 1 phút nữa sẽ nổ thì từ xa có 3 chiếc ca nô tiến về phía họ, trong chốc lát tất cả người trên tàu của anh đều lần lượt nhảy xuống biển..
[ Đùng....]
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa biển khơi hai chiếc tàu bốc cháy như hai ngọn núi lửa hình ảnh những con người dính đầy lửa không ngừng nhảy khỏi con tàu đang hiện rõ trong tầm mắt của Vân Hi..
[ Đoàng...!Đoàng ..Đoàng x10]
Ngay lúc này từ phía sau xe Âu Ảnh Quân hàng loạt những viên đạn không ngừng bay tới hung thủ chính là muốn hạ thủ với anh ..
[ Đoàng ..Đoàng..
Đoàng...]
Tiếng súng không ngừng vang lên, anh ấn nút đóng cửa kính xe lại rồi nổ máy lái xe đi vì chiếc xe đã được cải tiến có thể chống được đạn nên không thể tổn hại đến người trong xe..
[ Đoàng..Đoàng..Đoàng..]