Chương 507:
“…”Đàm Tiểu Ân không hiểu gì: “em bị sao?”
Dnk nói: “nghe nói tối qua, Niệm Niệm thấy em và một người đàn ông đang dùng cơm…”
Cô ta không tin tối qua như vậy Âu Minh Triết còn có thể bình thản không trách gì Đàm Tiểu Ân.
“…” nghe Dương Nhạc Linh nói thế, Đàm Tiểu Ân không nhịn được sững người một chốc.
Tối qua chợt vỡ lẽ
Cô liền biết Dương Nhạc Linh không tốt như vẻ bề ngoài.
Nhìn dáng vẻ của Dương Nhạc Linh, rõ là cố ý dung túng Thẩm Niệm Niệm châm ngòi quan hệ giữa vợ chồng cô.
Nghĩ vậy, Đàm Tiểu Ân nhíu máy lại.
Dương Nhạc Linh thấy Đàm Tiểu Ân nhíu mày thì thấy đã có được đáp án.
Cô ta nghĩ thầm: “nhìn dáng vẻ này, có lẽ Đàm Tiểu Ân trở về đã bị Âu Minh Triết dạy dỗ rồi!
Cho nên mặt mày mới khó coi đến vậy
dù Đàm Tiểu Ân cố ý che dấu nhưng cũng không thoát được mắt cô ta.
Dnk tỏ vẻ an ủi nói: “em đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan gì cô, cô đã khuyên Niệm Niệm nhưng cô ấy không nghe, dù sao em còn có người mình thích, thích bên cạnh ai thì bên cạnh người đó, đâu thể bên Âu Minh Triết cả đời được? chúng ta cũng không nợ gì anh ta.
”
Dù sao trong mắt Dương Nhạc Linh, Đàm Tiểu Ân ở cạnh Âu Minh Triết thì không có hạnh phúc gì đáng nói cả.
Nghe được cô ta nói thế, Đàm Tiểu Ân đều muốn cười ra tiếng: “cám ơn cô Dương quan tâm, có điều, việc của tôi không cần cô Dương lo.
”
Cùng với anh ở chung một chỗ, cô chẳng những không cảm thấy có gì là khổ, mà còn rất hạnh phúc là đằng khác.
Cô muốn ở bên anh cả đời!
Coi như cả thế giới đều cười chê vì cô lấy một người tàn tật như trước kia, cô cũng chẳng cần để ý đến.
Bởi vì trong lòng cô, anh đã sớm là người thân quan trọng nhất của cô.
Huống chi hiện tại, anh đã…
Ở trường, Dương Nhạc Linh vẫn ra vẻ người tốt: “Nếu có gì cần giúp, nhớ đến đến tìm cô.
”
“Em biết rồi.
”
Mặc dù ghét đối phương, nhưng ở trong trường học, Đàm Tiểu Ân vẫn duy trì lịch sự, tránh đắc tội với Dương Nhạc Linh.
Đàm Tiểu Ân nói với Dương Nhạc Linh xong liền rời đi.
Cô mới vừa đi ra, Hồ Tiểu Tri liền đi tới, “Cô Dương ơi.
”
Dương Nhạc Linh thấy là Hồ Tiểu Tri, mỉm cười gật đầu.
Dương Nhạc Linh và Hồ Tiểu Tri cũng không thân lắm, nhưng lúc nói chuyện với Hồ Tiểu Tri, cô ta vẫn lịch sự mỉm cười.
Ở trường học, Dương Nhạc Linh trong mắt người khác tới bây giờ đều là hình tượng hoàn mỹ vô khuyết.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Nhạc Linh cười, trong lòng Hồ Tiểu Tri luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Người bình thường giống như mình mà Dương Nhạc Linh còn để ý đến thì đã là điều rất hạnh phúc rồi.
Hồ Tiểu Tri nhìn Dương Nhạc Linh, nói: “Đàm Tiểu Ân kia vô cùng xấu xa, cô tốt nhất nên cách xa cô ta một chút, tránh để cô ta lại bất lịch sự với cô ạ.
”
Hồ Tiểu Tri sợ Dương Nhạc Linh bị Đàm Tiểu Ân bắt nạt.
Dương Nhạc Linh cười một tiếng, nói: “Không có chuyện gì, Tiểu Ân là một người rất tốt, em cũng đi học đi! Cố gắng lên nha.
”