Trong mắt Nguyên Ngải, cả Đàm Việt lẫn Đồ Tứ đều có vấn đề, hai đứa đánh nhau, ngược lại không thể bỏ qua vấn đề bên phía Đồ Tứ.
Thằng bé không biết tự vệ.
Một người nếu có nhân cách hoàn chỉnh, khi bị công kích sẽ biết phản kháng.
Nguyên Ngải nhìn đứa trẻ căng thẳng run rẩy trước mặt mình: "Đừng sợ, cô chỉ hỏi em vài chuyện thôi."
"Cô ơi...!Em không cố ý làm rơi sách của Đàm Việt xuống đất."
"Bởi vì em lỡ làm rơi sách của cậu ấy, trong lòng thấy áy náy, cho nên khi bị đánh em mới không đánh trả lại sao?"
"Đánh trả?"
"Đúng vậy, Đàm Việt đánh em, em phải đánh lại chứ."
"Em...!Sao em có thể đánh thắng cậu ta..."
Nguyên Ngải nghĩ rồi hỏi: 'Vậy em đã từng nghĩ đến việc đánh Đàm Việt chưa?"
Cậu thiếu niên gầy yếu đột nhiên ngẩng đầu, tựa như nghe được một chuyện không thể tin nổi: "Nhưng mà...!Em nhất định không đánh lại cậu ta...!Đàm Việt là người rất lợi hại."
Nguyên Ngải nói: "Sáng hôm sau em lên trường sớm hơn chút, cùng chạy bộ với cô, rồi em cũng sẽ trở thành người rất lợi hại."
"Em..."
"Cô là cô giáo của em mà, cứ nghe lời cô đi.
6 giờ sáng mai, cô chờ em ở sân thể dục."
Quả nhiên, cậu nhóc do dự một lát, cuối cùng vẫn không dám từ chối.
Nguyên Ngải từng học qua tâm lý học, những đứa trẻ có tính cách như vậy đa số đều do khi còn nhỏ không được người lớn che chở.
Lớn lên trong hoàn cảnh thiếu vắng cảm giác an toàn, khi còn nhỏ đã quen thói nhẫn nhịn đổi lấy bình yên, sau này trưởng thành vẫn không thể nhận ra mà tiếp tục hành xử theo thuở thơ ấu.
Nguyên Ngải quyết định trước hết phải để thằng bé nhận thức được mình mạnh mẽ thế nào.
Vận động hiển nhiên là phương thức thích hợp nhất.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, thời điểm Phó Trăn ra sân chạy bộ, anh nhìn thấy hai cô trò bọn họ ở đó.
Cô giáo loài người khởi động tay chân, có vẻ đang dẫn dắt học sinh của mình rèn luyện cơ thể: "Lại đây, cô dẫn em chạy vài vòng."
Học sinh gầy guộc yếu ớt kia đi theo sau nhân loại.
Giây tiếp theo, chàng thiếu niên ốm yếu ấy tháo chạy như mũi tên vút bay, cô giáo loài người ngỡ ngàng bất động, hai mắt mở to, tựa hồ thế giới quan của mình sụp đổ, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Giây tiếp theo nữa, cô giáo nhân loại bắt đầu chạy vội vã, Phó Trăn hơi tăng tốc, dễ dàng vượt qua đối phương đang chạy thục mạng, bỏ người lại phía sau.
Khi Phó Trăn chạy tới vòng thứ sáu, hai cô trò bọn họ dừng lại, cô giáo nhân loại thở hổn hển, vẫy tay gọi học sinh của mình: "Em...!Em chạy siêu thật...!Thể trạng như vậy mà em còn sợ Đàm Việt ư?"
Học sinh: "Cậu ta...!Cậu ta lợi hại lắm!"
"Đàm Việt là con người, có lợi hại tới mấy cũng chỉ là con người, mà em cũng là người đấy thôi.
Em phải cho Đàm Việt biết, em và em ấy đều là con người, em cũng biết phản kháng, để lần sau nếu còn muốn ra tay, em ấy sẽ phải do dự."
Phó Trăn dừng bước, nghe nhân loại giảng chút đạo lý.
Đồ Tứ rõ ràng không quá tán thành, nhưng tính cách của cậu vốn không thể cự tuyệt người cường thế.
Cậu thầm nghĩ cứ nghe lời cô giáo nói, tới khi Đàm Việt đánh, cậu cứ nhịn cho qua chuyện là được.
Nguyên Ngải nói: "Em tập luyện thêm mấy lần đi."
Dưới góc nhìn của Nguyên Ngải, Đồ Tứ là một học sinh rất ngoan, thầy cô nói gì nghe đó, giống như đứa trẻ dùng sự thỏa hiệp đổi lấy chút nơi chốn nương náu.
Mà Đàm Việt hoàn toàn ngược lại, dùng sự áp bách để đổi cho mình không gian sinh tồn.
Nguyên Ngải muốn hỏi qua hoàn cảnh gia đình của hai đứa nhỏ này, cần phải tâm sự với phụ huynh, cũng không phải trách móc hay kể lể gì, chỉ là muốn tìm hiểu xem cha mẹ bọn nhóc là người thế nào.
"Thầy Phó, lúc trước thầy là chủ nhiệm tạm thời của a2, thầy có thông tin liên lạc của cha mẹ học sinh trong lớp không?"
Nguyên Ngải trở về văn phòng thì nhìn thấy Phó Trăn ở đó, hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo khoác đen, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Cô cần cái đó làm gì?"
"Tìm hiểu một chút về hoàn cảnh trưởng thành của bọn nhỏ thôi."
"Không thể cho cô được."
Nguyên Ngải có hơi bất ngờ, không phải không có, mà là không thể cho cô.
Lúc này, cô mới chậm rãi nhận ra một vấn đề.
"Thầy Phó, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?"
Phó Trăn dường như chẳng mấy khi giao tiếp với các giáo viên trong văn phòng, thậm chí các thầy cô khác còn hơi sợ anh.
Thế nên khi anh đối xử lạnh nhạt với cô, cô cũng chưa từng nghĩ có thể là do anh không chào đón vị giáo viên mới này.
Nguyên Ngải đứng cạnh bên bàn làm việc của Phó Trăn, lúc nói ra lời này, tuy cô có chút không vui, nhưng cũng không để lộ cảm xúc dư thừa nào trên mặt, chỉ bình tĩnh như đang trần thuật một sự thật.
Phó Trăn nhìn cô rồi lắc đầu: "Không có ý kiến gì, chỉ là có chút chuyện cô không cần biết."
Nguyên Ngải nghĩ thầm, cô đường đường là chủ nhiệm lớp, sao có thể không liên lạc với phụ huynh học sinh?
Phó Trăn không cho thì thôi vậy, Nguyên Ngải nhờ lớp trưởng môn văn thu thập số liên lạc của cha mẹ học sinh cả lớp giúp cô.
Lớp trưởng môn văn có chút kinh ngạc: "Không cần đâu, em có sẵn một bản photo ở đây rồi."
Nguyên Ngải thuận lợi tìm được thông tin liên lạc của cha mẹ bọn nhỏ.
Thân là giáo viên chủ nhiệm mới, tối đó, cô lưu tất cả số điện thoại của mỗi phụ huynh rồi gửi tin nhắn–
"Xin chào, tôi là chủ nhiệm lớp mới của 12a2, Nguyên Ngải.
Trong năm học này, tôi đảm nhận vị trí chủ nhiệm lớp của 12a2, tôi sẽ cùng các quý anh chị trở thành động lực thúc đẩy các em học sinh bước vào đại học.
Đây là nhóm chat của phụ huynh lớp 12a2, nếu thích mọi người có thể tham gia."
Nguyên Ngải vô cùng quen thuộc với chuyện này, phụ huynh học sinh thường sẽ có nhóm chat để cùng trò chuyện, giao lưu.
Trước khi thi đại học có rất nhiều vấn đề, có nhóm chat riêng cũng tiện để cô gửi thông báo cho các vị phụ huynh hơn.
Nhưng kỳ lạ thay, mãi tới tận hôm sau, chỉ có vài ba người trả lời tin nhắn, đều đáp mấy câu qua loa vặt vãnh, nhóm chat cũng chỉ có 2 người vào.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Nguyên Ngải gọi điện cho phụ huynh Đàm Việt.
Cuốc điện thoại này thực sự giúp cô nhận ra, người làm cha làm mẹ có thể vô trách nhiệm tới mức nào.
Suốt cả buổi nhiều, Nguyên Ngải cứ ngồi bần thần trong lớp.
Đàm Việt ở chỗ bàn cuối vẫn nghêng ngang không coi ai ra gì như cũ.
Quả thật, tính tình Đàm Việt có hơi khó ở, có hơi gắt gỏng, còn gây sự đánh nhau...
Thôi được rồi, thằng bé hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn một học sinh tốt.
Nhưng đứa nhỏ này cũng chỉ là một học sinh hư bình thường mà thôi.
Làm gì tới mức bị đưa đến viện nghiên cứu làm thí nghiệm.
Nguyên Ngải thở dài một hơi trong lòng, cô đã biết vì sao Đàm Việt không thể hòa hợp với những người khác, với thế giới này.
Cha mẹ là nhịp cầu đầu tiên kết nối trẻ em với thế giới bên ngoài.
Một đứa trẻ bị cha mẹ coi như quái vật, bị đưa đến viện nghiên cứu.
Kể từ khi ấy, nhịp cầu của cậu đã biến dạng.
Giờ ăn trưa, Nguyên Ngải tới căn-tin ở tầng hai gọi đồ ăn.
Đang muốn ngồi xuống, cô bỗng nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu.
Trong một góc căn-tin tầng một, Đồ Tứ bưng một đĩa rau xanh chen chúc giữa đám đông, cậu xoay người, va phải đĩa thức ăn trên tay Đàm Việt, một đĩa thịt đổ hết xuống đất.
Nguyên Ngải sợ ngây người, sao Đồ Tứ toàn vô ý làm rơi đồ của Đàm Việt thế này? Lần trước là sách, lúc này đây là đĩa thức ăn.
Đám đông yên lặng một giây, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Đàm Việt vung một đấm tới, Đồ Tứ giật mình hoảng hốt, bối rối không biết làm gì.
Nhưng mấy ngày tập luyện gần đây không uổng công, cậu trở tay hất đĩa bông cải xanh lên đầu Đàm Việt, có hai bông còn dính lại không rơi xuống.
Đàm Việt chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cậu sững sờ tại chỗ, rồi cậu nhìn thấy Đồ Tứ mừng rỡ như điên, chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa hét lên: "Thắng rồi! Tôi đánh thắng rồi!"
Cậu nhóc sung sướng như Phạm Tiến trúng cử(*), ai không biết còn tưởng đâu cậu làm được chuyện rạng danh tổ tiên.
Ý chỉ vui quá hóa rồ..