Vợ Nô Lệ


Tuyết Mộc Huệ vừa về đến nhà thì bắt đầu đau đầu suy nghĩ xem tối phải giải thích với Lâm Thừa Hạo như thế nào, nhưng không biết tại sao cả người không còn sức, mí mắt nặng dần, suy nghĩ một hồi thì ngủ thiếp đi.


Cho đến khi Trương quản gia gọi cô tỉnh, nói rằng thiếu gia có căn dặn, tối nay cô phải cùng anh dự tiệc, mới buộc phải thức dậy tắm rửa.


Trong tủ quần áp treo ngăn ngắn thành tằng nhóm những trang phục xa xỉ đắt tiền may theo số đo của cô, cô chọn một bộ váy lụa màu trắng tuyết, đứng ở trước gương ướm thử.


Quả nhiên dáng người vẫn vậy, nhưng chỉ cần đổi một trang phục khác, khí chất toát ra trên người cũng khác hẳn.


Ai có thể ngờ được, hình ảnh người công chúa cao quý ở trong gương, bốn năm trước phải đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời để phát tờ rơi, hứng chịu ánh mắt xem thường của người đi đường.


Nhưng để có được cuộc sống như vậy, cô đã phải trả một cái giá quá lớn.


Nếu được lựa chọn, cô hy vọng bản thân có thể dựa vào chính mình, sống thật tế là một Tuyết Mộc Huệ..


Hai tiếng sau, Lâm Thừa Hạo cũng từ công ty trở về, Tuyết Mộc Huệ chuẩn bị đi xuống giải thích với anh vì sao tối qua cô không về, thì tiếng chuông điện của Lâm Thừa Hạo reo lên...!
"Alo, bác Linh, bác tìm cháu có việc gì sao?"
"Thừa Hạo, có phải cháu quên hôm nay là ngày gì rồi không?"
Lâm Thừa Hạo đứng hình suy nghĩ, thật ra bây giờ anh không có tâm trạng nhớ nổi hôm nay là ngày gì, đều anh muốn ngay bây giờ đó là gặp Tuyết Mộc Huệ hỏi cho ra lẽ....ruốt cuộc tối qua, cô ta đi đâu..


"Bác Linh, cháu thật sự xin lỗi, công việc của cháu bận quá, cháu không nhớ.


Bác Linh hôm nay là ngày gì quan trọng sao?"
"Không sao, cháu cứ làm việc của cháu, bác quên cháu vẫn còn nhiều việc như vậy...!bác cúp máy trước đây.."
Trần Linh cứ như vậy không đầu không đuôi mà nói...!
Trần Linh vừa cúp máy, Lâm Thừa Hạo thở một hơi dài mệt mỏi, điện thoại hết pin rồi, nếu điện hỏi bác Linh cho rõ ràng là chuyện gì thì e là không kịp....anh đành đi lên phòng, cấm sạc điện thoại xong...Tuyết Mộc Huệ cũng từ bên ngoài mở của phòng bước vào...!
Lâm Thừa Hạo không nhìn trực tiếp cô, mà lạnh lùng nói..


"Cô chịu về rồi đó sao! Sao không ở thêm mấy hôm nữa, bị người ta chơi chán, đuổi về sao?"
"Lâm Thừa Hạo, anh đừng có quá đáng!"
"Quá đáng?Tuyết Mộc Huệ, cô nên nhớ cô là vợ của tôi, đã là thiếu phu nhân của Lâm Gia thì hãy biết an phận, nếu chuyện này còn tiếp diễn lần nữa, tôi không chắc công ty của Tuyết Kiến Hùng còn đứng vững trong giới ngân hàng đầu tư"
Vừa nói Lâm Thừa Hạo, vừa nâng cằm Mộc Huệ, nhìn ánh mắt giận dữ đó của cô thật khiến anh phát điên, nhưng anh về không phải là muốn cãi nhau với cô, chỉ muốn cùng cô dự tiệc rượu....Nhưng vừa thấy hình bóng của cô bước vào, anh không khỏi nhớ lại chuyện đó mà tức giận, nói với cô những lời phỉ bán.


Nói dứt câu Lâm Thừa Hạo đi thẳng đến phía sau quầy rượu rót một ly rượu, ngữa cổ lên uống cạn.


Tuyết Mộc Huệ cảm nhận thấy được, nếu bây giờ tiếp tục đấu khẩu với anh, người chịu thiệt chắc chắn là cô..


Thôi vậy, cô đành làm một con cừu, lùi một bước nhường anh, cô nghiến răng, thở phào nút cơn tức giận vào bụng, e dè giải thích...!
"Tối qua…"
"Cô đã làm những việc gì, không cần phải báo cáo với tôi"
Một câu nói cực kỳ lạnh lùng, làm cho toàn bộ những câu nói mà Tuyết Mộc Huệ đã chuẩn bị từ lâu đều nghẹn lại trong cổ họng, một hồi lâu sau cô mới nói tiếp.


"Tôi còn có một chuyện muốn cùng anh thương lượng!"
"Bang…"
Ly rượu bị đập xuống quầy, xém tí nữa là bể vụn ra hết.


Lâm Thừa Hạo quay đầu lại liếc nhìn cô.


" Tuyết Mộc Huệ, cô đã đủ chưa?"
Một nửa bên má của anh chìm vào trong ánh sáng của ánh đèn, mọi đường nét đều hiện lên rõ ràng, đồng thời càng hiện rõ hơn sự lạnh lùng, làm cho Tuyết Mộc Huệ rùng cả mình, lúc đó những lời khích lệ trong lòng cô cũng hoàn toàn mất hết.


Nhưng nghĩ đến đây có thể là cơ hội duy nhất có thể cùng anh nói chuyện một cách đàng hoàn, cho nên không thể không lấy hết mười ngàn phần can đảm.


"Đi học là quyền lợi của tôi, xin anh đừng…"
"Quyền lợi?" Lâm Thừa Hạo thốt lên một cách nhạo báng, cố ý kéo dài âm cuối.


"Cô chỉ có nghĩa vụ, không hề có quyền lợi!"
"Những gì cần làm tôi đã làm hết rồi!"
"Vậy sao? Tôi tại sao lại không biết cô làm rất tốt vậy nhỉ"
Môi của Lâm Thừa Hạo hơi nhếch lên, cười lạnh.


"Cô cho rằng, cô đã thành công lấy được lòng tôi sao?"
"Tôi…”
“Đến đây!"
Giọng nói tựa như sấm chớp, như muốn chia năm sẻ bảy, chấn động trời đất ở thế giới bên ngoài cửa sổ.


Tuyết Mộc Huệ cả người ớn lạnh, dợn sống lựng như có gai đâm vào vậy.


Do dự vài phút sau đó mới bước đến chổ anh.


Vừa đi đến gần nửa mét, liền bị anh ôm vào trong lòng, tấm lưng bị ấn xuống nền đá cẩm thạch của quầy rượu, đau vô cùng!
Mặt của Lâm Thừa Hạo từ từ cuối thấp xuống, gần như cọ sát vào cổ của cô, hơi thở mạnh mẽ hòa lẫn với mùi rượu phả vào bên tai cô, như có ngọn lửa đang thiêu đốt, làm cho cô rung cầm cập.


"Cô sợ tôi sao?" Anh thấp giọng nói, quyến rũ, nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm.


"….." Tuyết Mộc Huệ nuốt nước bọt, cổ họng giống như bị bóp vậy, phát không ra tiếng.


Bởi vì không biết anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, trong lòng cô liền dấy lên sự sợ hãi tựa như sóng biển đang ập đến, cả người run rẩy vì sợ.


Lâm Thừa Hạo nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt cô, như đang thưởng thức một món đồ sứ vậy, ngà ngà say nở nụ cười.


Tuyết Mộc Huệ chưa bao giờ nhìn thấy anh nở nụ cười như vậy, cười một cách mê hoặc và lạ lùng, nhưng nụ cười không hiện lên trong đáy mắt, so với bộ mặt lạnh lùng vô tình càng làm cho cô khiếp sợ.


Cô chỉ có thể co người lại không ngừng lùi về phía sau.


Nhưng anh rất nhanh đã phát hiện ra ý định của cô, liền ôm lấy eo của cô chặt hơn.

Cơ thể của hai người dính chặt vào nhau, không có một khoảng cách.


Nhiệt độ cơ thể nóng lên như muốn bỏng người cô mùi rượu phả vào tựa như muốn làm cho cô say.



Cô cố chống đỡ lồng ngực của anh, nổ lực làm mọi hành động để phản kháng.


"Anh, anh đừng như vậy....."
"Cô không phải muốn lấy lòng tôi sao? Tôi cho cô cơ hội, lại còn giả bộ thục nữ thanh cao gì nữa?" Môi của anh gần như chạm vào môi cô, nóng bỏng.


"Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi, cô còn quá non kém…"
Giọng điệu quyến rũ khiến cho những lời nói tàn nhẫn của anh tựa như những lời nói yêu mềm mại giữa hai người thân mật vậy.


Tuyết Mộc Huệ chỉ có thể bất lực ở trong lòng của anh mà run rẩy, cô căm ghét sự yếu đuối của bản thân, chỉ có thể trở thành món đồ chơi mặc cho anh chơi đùa.


Cô mơ hồ suy nghĩ, đến nổi không để tâm gì đến anh...!
Dưới hàm đột nhiên truyền đến một cơn đau.


"Chồng cô đứng ở trước mặt cô, mà cô dám thản nhiên nghĩ đến người đàn ông khác sao?"
Lâm Thừa Hạo lộ ra ánh mắt tựa như sói.


"Tuyết Mộc Huệ, cô như vậy không cảm thấy nhục nhã sao?"
Cắt đứt bầu không khí căng thẳng của cả hai, là tiếng chuông tin nhắn điện thoại...!
Lâm Thừa Hạo bước đến mở điện thoại, đọc dòng thông báo.....Hôm nay là sinh nhật Lan Vy sao!!
Lâm Thừa Hạo cười nhưng trong lòng khó hiểu, anh mà lại quên ngày nhật người anh yêu nhất sao!?
Anh nôn nóng trở về chỉ để gặp Tuyết Mộc Huệ hỏi cho ra lẽ, mà cả ngày quan trọng thế này anh lại quên...Chắc hẳn, bác ấy đang buồn lắm..


Lâm Thừa Hạo anh thật sự thay đổi rồi, anh cứ ngỡ người anh yêu nhất và mãi mãi không bao giờ quên được chỉ có Lan Vy...Nhưng có lẽ anh đã sai lầm, hình như trong tim anh có chút rung động với một người, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, anh không chắc chắn đây là cảm giác của tình yêu...!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận