Ngày hôm sau...!
Tuyết Mộc Huệ bình tĩnh bước ra khỏi cửa nhà, nhanh chóng đi đến trường học.
Tham gia cuộc cạnh tranh còn có ba học sinh khác cũng là sinh viên của học viện pháp luật, nhưng cô đối với trình độ chuyên môn của bản thân mình rất tự tin, không hèn nhát khi đứng trước mọi người, trả lời rất trôi chảy.
Qua ba vòng thi, sau khi kết quả được công bố, cô có thể thuận lợi trở thành trợ lý của giáo sư.
Vừa ký kết xong hợp đồng, Tuyết Mộc Huệ liền vội vàng về nhà, nhưng Lý Thất Quân đã đuổi kịp cô, mời cô ở lại cùng dùng bữa.
Bởi vì tối hôm qua tim đột ngột nhảy loạn nhịp, cho nên Tuyết Mộc Huệ không dám nhìn thẳng mắt anh.
Nhưng hai người tiếp xúc với nhau, một chút căng thẳng cũng đều không có.
Trong lòng thầm nghĩ tối hôm qua chỉ là ánh sáng ban đêm quá đẹp, thêm vào đó trong lòng có uất ức, cho nên mới có chuyện nhịp tim đập loạn xọa, nhưng cũng làm cho người cô nhẹ nhõm rất nhiều.
Mặc dù Lý Thất Quân còn trẻ, nhưng đã là một luật sư có tiếng trong ngành.
Từ trên người của anh có thể học được rất nhiều kinh nghiệm, Tuyết Mộc Huệ tự nhiên muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn.
Chỉ là không thể không nghĩ đến Lâm Thừa Hạo cho nên đã đưa ra lời từ chối.
"Nhà em còn có việc…"
"Đành lần sau vậy! Có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho em!"
Lý Thất Quân mỉm cười, không hề cho cô một chút áp lực nào.
"Quan hệ giữa giáo sư và trợ lý, không khác gì là giữa hai đối tác với nhau, cần phải hiểu nhau hơn, thấu hiểu nhiều hơn.
Hy vọng sau này có thể làm việc với nhau một cách hòa hợp!"
"Thầy đợi em một chút…"
Lý Thất Quân đi được vài bước, Tuyết Mộc Huệ do dự gọi anh lại, quyết định trong vòng một giây, nụ cười rực rỡ cũng hiện lên trên mặt.
"Buổi trưa, mình ăn gì vậy thầy?"
…………………………
Tại nhà hàng Pháp.
Phong cảnh trang nhã, các nhạc công trình diễn những bản nhạc nhẹ, trong không khí lan tỏa ra hương thơm của hoa bách hợp.
Tuyết Mộc Huệ vừa thưởng thức thức ăn, vừa cùng Lý Thất Quân thảo luận những vấn đề trong công việc.
Anh nhẫn nại giải đáp những thắc mắc của cô, trên miệng trước sau đều nở nụ cười, lịch sự và tinh tế.
Loại khí chất tao nhã này, đã làm nổi bật thêm con người tuyệt vời của anh.
Loại khí chất cao quý chỉ có ở tầng lớp quý tộc này, làm cho người khác như bị say vào trong mê hoặc.
"Em không cần phải căng thẳng như vậy, công việc cứ từ từ làm quen là được.
Chỉ cần có lòng, thì sẽ làm tốt thôi.
Những chuyện liên quan đến công việc không nên bàn luận ở đây, chúng ta nói sang chuyện khác đi!"
Lý Thất Quân nhâm nhi một ngụm cà phê, vô cùng thích thú quan sát cô.
"Hôm nay cách em trang điểm nhìn rất đặc biệt"
"Hả? À…"
Tuyết Mộc Huệ lúc này mới nhớ ra là bản thân có cải trang để che đậy, không thể không bật cười.
"Việc này…Thân phận của em có chút đặc biệt…Nên mới phải trang điểm thế này!"
Cô vô cùng mong muốn có một cuộc sống bình thường, không muốn bất cứ người nào nhận ra cô là "thiên kim của thị trưởng" cho nên bình thường khi ra ngoài hoặc đi học đều đeo một cặp mắt kính tròn, cố ý làm cho bản thân mình xấu xí.
"Um..Trông rất xấu lắm phải không? Làm cho thầy không thấy thoải mái sao?"
"Nhìn quen rồi, cũng rất thuận mắt, rất đáng yêu!"
"…."
Đáng yêu sao? Cô không thể không nói cách thưởng thức của thầy hơi bị đặc biệt sao?
Vẻ ngoài nhìn có vẻ chững chạc, nhưng Lý Thất Quân cũng là một người đàn ông vô cùng hài hước.
Tuyết Mộc Huệ dần dần cũng không còn bởi vì thân phận giáo sư của anh mà cảm thấy xa lạ, vui vẻ trò chuyện với nhau, cho đến khi một ánh mắt liếc qua, làm cho sống lưng của cô lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Có cảm giác bất an, cô quay đầu lại, Lâm Thừa Hạo đang ngồi cách cô năm met, khóe môi anh lạnh lùng mím lại.
Anh ta, anh ta cũng đang ở đây....lần này mình chết chắc rồi!!!