Cho đến hai giờ sáng, Tuyết Mộc Huệ cũng không đợi Lâm Thừa Hạo trở về nhà, trong lòng nghĩ chắc anh đã cùng người con gái hồi sáng phong lưu cả đêm rồi, cũng không ngu ngốc ngồi đợi, trong lòng nơm nớp không yên mà ngủ thiếp đi.
Nào biết được buổi sáng ngày thứ hai ở trên bàn ăn liền đụng mặt anh, vẫn là bộ mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, đối với làm cô ngơ như không nhìn thấy.
Anh xem tạp chí kinh tế của anh, cô ăn bữa sáng của cô, hai người không nói chuyện với nhau.
Áp lực lên tới đỉnh, làm cho khẩu vị của cô trở nên nhạt nhẽo.
Mười phút sau, thật sự không còn nhịn được bèn mở miệng.
"Chuyện ngày hôm qua…đó là giáo sư đại học của tôi…"
Lâm Thừa Hạo không quan tâm đến lời cô nói, mà lạnh lùng xoay mặt tiếp tục công việc của mình, anh lật sang chuyên mục phỏng vấn của các doanh nghiệp.
"Xin anh hãy tin tôi, tôi không phải là người phụ nữ tùy tiện đi ra ngoài với bất cứ người đàn ông nào"
Lâm Thừa Hạo lại chuyển đến diễn đàn tài chính quốc tế.
Tuyết Mộc Huệ đoán không ra anh đang có thái độ gì, nhưng người ta thích quan tâm hay không, cô cũng không muốn nói thêm gì nữa, sợ rằng anh vốn không để trong lòng một chút nào cả.
Nhỏ tiếng thì thầm.
"Bản thân còn cùng với một người con gái khác ăn trưa cùng nhau…"
Nhưng câu nói đó lại cứ cố tình chui vào tai của Lâm Thừa Hạo, làm cho anh hỏi lại cô một câu.
"Cô cho rằng, cô có tư cách thảo luận về quyền bình đẳng với tôi sao?"
Tuyết Mộc Huệ há miệng, á khẩu một hồi lâu.
Trong đầu hiện ra vô số những câu phản bác lại.
Nhưng đều nuốt trở lại, hít một hơi thật sâu, mới nói.
"Tôi biết trong mắt anh, gia đình chúng tôi đều tìm mọi cách để kiếm lợi từ anh.
Tôi cũng không phủ nhận, cuộc nhân này có xen lẫn mục đích khác"
"Anh không yêu tôi, muốn tìm người con gái khác tôi cũng không quan tâm, tôi sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cũng sẽ dựa theo những gì anh nói, tự giác làm tròn bổn phận người vợ.
Nhưng anh không thể tước đoạt quyền được đi học và làm việc của tôi, đó là ước mơ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước! Tôi đã ký hợp đồng làm trợ lý của giáo sư với nhà trường rồi!"
Lần đầu tiên cô ở trước mặt anh nói một câu dài chứa đầy giọng điệu kiên định như vậy, sau đó cô lập tức thở hổn hển.
Anh sẽ không đánh cô văng ra ngoài chứ?
Nhưng Lâm Thừa Hạo chỉ ngẩng đầu, cười như không cười.
"Sợ rằng mục đích của cô, là nhắm vào giáo sư, chứ không phải làm trợ lý!"
"Tôi và thầy ấy đều trong sạch!"
"Cô trong sạch hay không, tôi không biết, cũng không muốn biết.
Đợi sau khi cô làm tròn bổn phận của người vợ, mới cùng tôi thảo luận tiếp vấn đề quyền lợi này"
Lâm Thừa Hạo để tạp chí xuống, lạnh lùng quăng cho cô một câu.
"Buổi tối cùng tôi đi dự tiệc" đầu cũng không thèm quay lại nhìn liền bước đi
_____
Tuyết Mộc Huệ tức giận cả một ngày, cho đến khi Trương quản gia thúc giục cô, cô mới miễn cưỡng đi thay quần áo, khi đi xuống lầu Ngô Nhật Phong đã ngồi ở phòng khách đợi cô.
Nghĩ đến những việc xấu hổ xảy ra ngày đó, hai bên tai liền đỏ ửng, cố gắng tỏ ra thật bình thường.
"Chào anh!"
"Um! Cô rất đẹp!"
Ngô Nhật Phong vô cùng thoải mái, dường như không hề để bụng chuyện xảy ra lần trước.
Mặc dù trong lòng anh đã bị dáng vẻ duyên dáng cùng khuôn mặt tuyệt sắc của cô làm cho điên đảo.
Lần trước nhìn thấy cô, anh liền có một loại cảm giác đặc biệt.
Cũng giống như đêm nay, anh cảm thấy cô giống như một thiếu nữ thanh tuần, không hề nhiễm một chút bụi trần.
Làn da của cô thật sự rất trắng, mềm mại làm cho người khác muốn véo một cái.
Một đôi mắt vừa to vừa sáng.
Lúc anh nhìn thấy cô, anh liền cảm có cảm giác như cô đang muốn nói bản thân anh điều gì, khiến cho tim anh đập loạn xạ.
Màu trắng là màu hợp với với cô nhất, cô mặc chiếc váy vào trông rất thuần khiết và tinh tế, rất động lòng người.
Anh biết cô trong sáng tựa như hoa sen, tuyệt đối không cố gắng lấy lòng người khác.
Nhưng cô lại là một yêu tinh, mê hoặc lòng người, làm cho người khác không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô.
Đặc biệt khi ánh mắt của di chuyển đến đôi môi hồng mềm mại của cô, làm cho tim anh đập chậm lại, trong lòng kích động nghĩ…muốn hôn cô.
Chết tiệt! Anh làm sao có thể có loại ý nghĩ này đối với vợ của bạn thân mình chứ?
Ngô Nhật Phong nhanh chóng kìm chế nhiệt độ cơ thể mình lại, cái cảm giác mất không chế lúc nãy chỉ cần đàn ông là loại động vật cảm nhận bằng trực quan sẽ đều bị vẻ đẹp này hấp dẫn.
"Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!"
"Anh ấy đâu?"
"Ở công ty có một số việc cần cậu ta giải quyết, cậu ấy sẽ đi thẳng đến đó!"
Tuyết Mộc Huệ gật đầu.
Cô không lo Lâm Thừa Hạo sẽ vắng mặt.
Nhưng cùng Ngô Nhật Phong ngồi chung trong một chiếc xe, cũng là một việc vô cùng lúng túng!