"Vu tổng! Người đó đã về nước rồi ạ!"
Vi Vũ nhíu mày, mi tâm nheo lại.
Tay anh cầm ly rượu đong đưa một vòng rồi uống cạn.
Loại rượu này khá mạnh, nếu như không quen mà uống hết vào như thế chắc chắn sẽ ho sặc sụa.
Mặc dù nói rằng mình không quan tâm đến chuyện Vu Vi Khởi trở về, nhưng thực chất Vi Vũ vẫn luôn cho người dò la tin tức.
Anh ta sống ở Las Vegas đã lâu, còn ở đó có hẳn một chung cư cao cấp cùng với hai sòng bạc lớn, vậy mà vẫn bỏ hết để về đây đầu tư hạng mục kinh doanh.
Chỉ có Vi Vũ mới nhìn ra được, Vu Vi Khởi rõ ràng muốn cạnh tranh trực tiếp với mình.
"Đang ở đâu?"
"Anh ta cùng với người của mình vừa chuyển đến một căn hộ ở gần khu Nam Kinh."
"Nam Kinh?"
"Dạ phải.
Vu tổng! Có chuyện này, không biết có nên nói với anh hay không?"
Vi Vũ quay người lại, nhìn chàng trai trạc tuổi của Lạc Kỳ đội mũ lưỡi trai đen, gương mặt không giấu nổi sự lúng túng.
Anh ta là thân tín của anh, cũng giống như cô đi theo anh từ khi mới 18 tuổi và luôn ở phía sau đảm nhận vai trò nắm bắt tình hình thị trường.
Anh cong môi, rót một ly rượu rồi đưa cho anh ta, nhưng anh ta lại có vẻ lễ phép không dám nhận mà cúi đầu.
Vi Vũ lại đưa ra phía trước một chút, nói.
"Cầm đi! Nếu đã nói đến như vậy, thì cứ nói thử tôi nghe xem là chuyện gì?"
Anh ta chậm rãi đón nhận ly rượu từ tay của anh, cũng theo lễ nghĩa mà uống một chút rồi đặt xuống bàn.
Nhìn thấy sắc mặt của Vi Vũ không nặng không nhẹ, quả thực khó đoán tâm tư.
Hơn nữa chuyện này liên quan đến Lạc Kỳ, người con gái này khác nào giống như tâm can của anh.
Im lặng một lúc, cuối cùng anh ta cũng phải nói.
"Sáng nay khi theo dõi Vu Vi Khởi, tôi phát hiện anh ta và cô Lý chạm mặt nhau, ở gần cổng bệnh viện."
Tâm tư của một người không phải dễ đoán, nhưng với một người có sẵn điểm yếu thì rất dễ nhìn ra.
Chẳng hạn như việc Lạc Kỳ là điểm yếu của Vi Vũ, khi nhắc đến cô thì sắc mặt của anh sẽ lập tức thay đổi.
Ly rượu được đặt xuống bàn, vốn chỉ là âm thanh bình thường như mọi khi nhưng hôm nay lại trở nên vô cùng bức người.
Anh vừa liếc nhìn, Hạ Duy liền không dám nhúc nhích mà cúi gằm mặt xuống.
Lạc Kỳ chưa từng gặp qua Vu Vi Khởi, nên chắc rằng lúc chạm mặt chỉ là tình cờ mà không biết anh ta là ai.
Nhưng với một người như anh ta, trước khi từ Las Vegas trở về chắc cũng đã điều tra rất rõ cuộc sống của Vi Vũ.
Hơn nữa Lạc Kỳ ở bên cạnh anh cũng đã 5 năm, thời gian này không dài cũng không ngắn, danh tiếng của cô như vậy chắc hẳn anh ta cũng sẽ để mắt đến.
Một người thông minh như cô, tự biết cách để bản thân không vướng phải những ồn ào.
Điều mà Vi Vũ thấy không vui, chính là những bức ảnh mà Hạ Duy chụp lại được lúc cô và Vu Vi Khởi nói chuyện.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều nhìn cô say đắm không rời một khắc.
Một người phụ nữ sắc sảo lại nhạy bén như cô, có ai vừa nhìn mà đã không bị thu hút đâu chứ?
Khoé môi Vi Vũ nhếch lên, trong ánh mắt có mấy phần khó chịu không hài lòng.
Những tấm hình kia bị nhào nát rồi ném phăng xuống đất không thương tiếc gì.
Hạ Duy vẫn sẽ theo lệnh của anh, âm thầm giám sát động tĩnh từ phía Vu Vi Khởi.
Anh ta cúi đầu chào, nhìn anh cầm áo khoác bước rất nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Mặc dù tới trễ một chút, nhưng show diễn thời trang mà Lạc Kỳ tham gia vẫn diễn ra rất thành công.
Một loạt hình ảnh xinh đẹp đến nao lòng của cô đều được đẩy lên hot search và không ngừng tăng nhiệt.
Cô trở về nhà với tâm thế vui vẻ, còn mua quà tặng cho Vi Vũ.
"Tôi về rồi!"
Cô đặt giày cao gót vào tủ, sau đó xỏ dép lê đi vào trong, thấy Vi Vũ đang đứng ở dưới bếp.
Lạc Kỳ mím môi cười, đi chậm rãi đến gần anh hơn để tạo sự bất ngờ.
Cô đặt hộp quà bên cạnh, sau đó nhón chân lên đưa tay che mắt anh.
"Đứng yên! Anh đã bị bắt!"
Vi Vũ đứng yên ở đó, không có chút phản ứng gì khiến cô cũng không còn nhã hứng trêu chọc.
Cô buông tay, đưa hộp quà về phía anh.
"Của anh đó! Tôi thấy hợp với anh nên mang về!"
Anh cụp mi mắt nhìn, sau đó mới từ từ mở ra.
Bên trong là một chiếc đồng hồ có thiết kế tinh xảo cùng với kiểu dáng thời thượng và bán chạy nhất hiện nay.
Ở Thường Châu hiện tại nhập về chỉ khoảng chừng 3 cái, nhưng Lạc Kỳ đã chọn 1 cái để mang về nhà.
Vi Vũ cong môi, anh nhìn cô hơi nhướn mày.
"Cảm thấy có lỗi, nên mới mua quà về sao?"
Lạc Kỳ vừa uống nước xong, chưa hiểu chuyện gì nên nhìn anh ngơ ngác.
"Lỗi? Lỗi gì á?"
Vi Vũ cầm hộp quà trên tay rồi bước đến kệ tủ tiện thể bỏ vào, sau đó lại lấy rượu trong tủ ra uống.
"Vu Vi Khởi đã về Thường Châu rồi, cô có biết không?"
Nghe xong tin này, Lạc Kỳ ngạc nhiên đến độ tròn xoe mắt.
"Thật á? Anh ta về rồi à?"
Động tác rót rượu của Vi Vũ dừng lại một chút, quả nhiên cô không hề biết mặt anh ta.
Anh khẽ thở dài, chắc là bản thân lại suy nghĩ quá nhiều rồi.
Dù sao một người sống ở Las Vegas lâu như Vu Vi Khởi, thói ăn chơi cũng đã thấm vào trong máu.
Anh ta có phong lưu đa tình hay không anh là người hiểu rõ nhất.
Lạc Kỳ ngó mắt thấy anh lại uống rượu, còn chưa gì đã uống gần nửa chai khiến cô không ngồi yên được.
Cô bước đến lấy chai rượu cất phăng vào tủ, nhìn anh nhăn mày.
"Bỏ đi! Vừa mới khoẻ lại chưa bao lâu mà cứ uống rượu.
Anh là con sâu rượu sao?"
"Dựa vào đâu mà em quan tâm tôi?"
Cô im bặt, ngơ ngẩn nhìn anh.
Dáng người của Vi Vũ cao lớn, khi đứng đối diện Lạc Kỳ với khoảng cách gần thế này càng khiến cô thêm nhỏ bé.
Anh cúi đầu, đảo mắt nhìn cần cổ trắng ngần của cô đang đính lên một sợi dây chuyền hình trăng khuyết.
"Em nói đi!"
Vi Vũ trầm giọng.
Anh vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô, không phải chỉ ngay lúc này mà đã chờ rất lâu rồi.
"Em biết tôi có thể đợi được, vậy nên mới không chịu trả lời phải không?"