Tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn một chút? Tại sao đến bây giờ mới có thể nhìn thấy rằng người đàn ông đó đã dịu dàng với cô như thế nào?
Thời gian chậm rãi làm hao mòn trái tim của Lạc Kỳ.
Đã 9 tiếng đồng hồ trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa chuyển màu, không một bóng dáng của bác sĩ hay y tá nào xuất hiện.
Điện thoại của Lạc Kỳ reo lên, người gọi là Mộc Hi.
Tiếng chuông lớn đến như vậy, mà mãi một lúc sau cô mới đờ đẫn cầm lên xem.
Cô không biết nên phản ứng thế nào ngoài việc nhấc máy rồi im lặng, đầu dây bên kia cô ấy sốt ruột hỏi.
"Cô về nhà sao rồi? Anh ta xảy ra chuyện gì sao?"
Xảy ra chuyện thật rồi, lại còn là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Vi Vũ bị người ta bắn bị thương tình trạng nguy kịch không rõ sống chết.
Tôi đã không kịp nói ra hết những gì mình suy nghĩ trong lòng.
Rằng tôi không phải không nhìn thấy, mà tôi chưa sẵn sàng đáp lại.
Bây giờ tôi hối hận rồi! Thật sự hối hận rồi!
Những lời đó Lạc Kỳ rất muốn nói ra, nhưng khi nghĩ đến thì cô lại không nói nổi mà chỉ bật khóc.
Tiếng nức nở của cô càng làm cho Mộc Hi thêm lo lắng.
"Lạc Kỳ? Cô làm sao vậy? Cô đang ở đâu tôi đến với cô?"
Sau khi nhận được tin Lạc Kỳ ở bệnh viện, Mộc Hi dù chưa thể hỏi được nhiều nhưng cũng đã chạy đến.
Vì trong cuộc điện thoại đó, cô ấy chỉ toàn nghe thấy tiếng cô khóc, nói chuyện thì lẩm bẩm như không muốn để ai nghe.
Thời gian dần trôi, việc chờ đợi đối với Lạc Kỳ giống như đang dần rơi vào bế tắc.
Lúc Mộc Hi đi đến, chỉ thấy bóng lưng nhỏ nhắn đang run lên từng đợt của cô.
Hạ Duy tiến lại gần, cô ấy liền hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại nghiêm trọng đến mức này?"
"Vu tổng bị bắn lén, vết thương nằm ở vị trí gần tim hầu như là trí mạng.
Đến cả bác sĩ cũng nói, chỉ cần xảy ra một sơ suất nhỏ, khả năng tử vong là rất cao."
Mộc Hi nhíu mày, xót xa nhìn Lạc Kỳ lúc này ngồi thẩn thờ ở đằng kia.
Nhìn cô thê thảm như vậy, cô ấy cũng đã một phần nào hiểu ra cô từ đầu đến cuối đều đang tự lừa dối bản thân mình.
Im lặng mãi như vậy, đến giây phút muốn được nói ra thì lại nhìn thấy người đó trải qua giai đoạn thập tử nhất sinh.
Đêm xuống thì bên ngoài càng lạnh, trước cửa phòng cấp cứu bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn.
Sau hơn 12 tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng chuyển màu, tất cả các y bác sĩ đều đồng loạt ra ngoài.
Lạc Kỳ, Mộc Hi và Hạ Duy đều tiến đến chỗ của Vương Dịch Đình.
Trán của anh ấy đẫm mồ hôi, lúc vừa cúi đầu chào thì phải dùng tay lau đi vội.
Không cần đợi cô lên tiếng hỏi, anh ấy đã tự động báo rõ tình hình.
"Đạn trong người Vi Vũ đã được lấy ra.
Nhưng viên đạn này nằm ở vị trí hiểm hóc, quả thực chính tôi cũng chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.
Việc nhồi ép các phần da thịt xung quanh để lấy đạn ra làm phần ngực cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng, một bên ngực bị bầm tím.
Trong quá trình làm phẫu thuật, nhịp tim của Vi Vũ vô cùng hỗn loạn, hầu như đã ngừng thở đến mấy lần.
Vì cậu ấy bị thương ở tim nên chúng tôi không thể dùng máy kích, chỉ có thể thực hiện sơ cứu bằng tay không và các biện pháp hỗ trợ khác.
Hiện tại tình hình sức khỏe của Vi Vũ rất yếu, trong mấy ngày tới có thể sẽ chuyển biến xấu, nên tạm thời phải được chuyển đến môi trường vô khuẩn để vết thương không nhiễm trùng."
Lạc Kỳ đứng như pho tượng nghe rất rõ những gì mà Vương Dịch Đình vừa nói.
Thường thì những nạn nhân sau khi từ phòng cấp cứu chuyển ra ngoài, nhẹ thì được đẩy đến phòng bệnh, nặng lắm là phòng chăm sóc đặc biệt, nguy kịch hơn thì sẽ là nhà xác.
Nhưng trường hợp này của Vi Vũ, giống như đã đặt một chân vào cửa tử, chân còn lại mọi người phải dùng sức để níu giữ.
Mộc Hi nhìn sắc mặt khó coi của Lạc Kỳ, phải cố gắng cẩn thận trong lời nói của mình, khẽ hỏi.
"Như vậy có để lại biến chứng gì không?"
Vương Dịch Đình thở dài, đưa mắt nhìn qua Lạc Kỳ một cái rồi nhìn cô ấy nói.
"Giữ được mạng sống đã là kì tích, những chuyện này đợi sau khi cậu ấy tỉnh lại mới biết được."
Anh ấy nói rồi quay sang nhìn Lạc Kỳ một lần nữa, cô từ lúc thấy các bác sĩ đi ra đã không nói câu nào.
Cho đến khi nhìn thấy Vi Vũ được người ta đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, ở đầu giường còn có một cái bình truyền dịch.
Cô mở to mắt, sau đó chân đã không tự chủ được mà muốn tiến lại gần để xem.
Miệng cô lẩm bẩm, môi dưới run lên bần bật.
"Vi Vũ? Vi Vũ?"
Vương Dịch Đình vội vàng đưa tay ra ngăn lại.
"Không được đâu! Cậu ấy phải nhanh chóng được đưa vào môi trường vô khuẩn.
Cô đừng quá kích động."
Lạc Kỳ nhìn theo chiếc giường đó, đến khi Vi Vũ được đẩy đi vào khuất tầm mắt mới thôi.
Anh ấy khẽ lắc đầu, trong lòng quả thực cũng nặng nề không kém gì cô.
"Tôi đi thay quần áo xong sẽ đến gặp cô nói chuyện một chút."
Sau khi Vương Dịch Đình rời đi, mọi thứ lại trở nên im lặng.
Mộc Hi bước đến dìu Lạc Kỳ qua ghế ngồi, nhưng cô lại đột nhiên gạt tay cô ấy ra, đi đến chỗ của Hạ Duy.
Cô ngước mắt nhìn anh ta, hốc mắt đỏ bừng bừng.
"Anh là thân tín của Vi Vũ, tôi muốn nghe anh giải thích.
Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?"
Anh ta gục đầu không trả lời.
Vì ngay từ giây phút bắt đầu đến Nam Kinh, anh ta đã hứa với Vi Vũ rằng mình sẽ không tiết lộ bất kì chuyện gì liên quan đến Vu Vi Khởi và tên Giang cho Lạc Kỳ biết.
Bây giờ tình hình càng thêm nghiêm trọng và phức tạp, nói ra lúc này chẳng khác gì châm dầu vào lửa.
Biết được chuyện xảy ra lần này với anh có liên quan đến anh trai anh, cô nhất định sẽ đi tìm anh ta hỏi cho ra lẽ.
Người ra tay còn chưa rõ là ai, không thể tùy tiện làm càn.
Hạ Duy không nói câu nào, càng khiến cho Lạc Kỳ thêm phần bức bối và khó chịu.
Cô xông đến muốn đánh anh ta, nhưng Mộc Hi lại kéo cô ra tạo nên thế dằn co dữ dội.
"Tại sao anh lại im lặng chứ? Tại sao không trả lời tôi? Tại sao hả?"
"Lạc Kỳ! Cô bình tĩnh đi mà! Lạc Kỳ!"
"Tại sao các người làm chuyện gì cũng không chịu nói cho tôi biết? Chuyện chính nghĩa là chuyện điên rồ gì? Là tự dồn mình vào nguy hiểm sống chết không rõ thế này sao?"