Những gì mà Lạc Kỳ vừa nói, vừa mơ hồ lại vừa chân thật làm Vi Vũ tự hoài nghi mình.
Liệu rằng anh đã tỉnh lại hay chưa, hay vẫn còn hôn mê rồi nằm mơ thấy giấc mơ này?
Lạc Kỳ không ngồi trên ghế nữa mà ngồi bên mép giường sát gần anh, nói xong liền muốn cảm nhận hơi ấm mà cả tuần nay mình thiếu thốn.
Cô vùi vào người anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Những chuyện giữ trong lòng được nói ra, quả thực luôn khiến người ta thấy nhẹ nhõm.
Vi Vũ mặc dù vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng sự hạnh phúc dâng lên ngập tràn trong ánh mắt khiến anh quên hết tất cả, quên luôn cả vết thương rất đau trên ngực mình.
Anh đưa tay ra vuốt tóc cô, nâng niu và chiều chuộng.
Sau khi hay tin Vi Vũ đã tỉnh lại, Mộc Hi lập tức mua hoa đến để thăm anh.
Cô ấy nghe Lạc Kỳ nói rằng đã thổ lộ tình cảm, hai người chính thức yêu đương mà mừng rỡ như mình có người yêu vậy.
Vừa đi đến cửa thì va vào vai của một người, hoa trên tay suýt rơi xuống đất.
Mộc Hi cáu kỉnh, tỏ ý không hài lòng.
"Này anh à! Tại sao đi đứng không cẩn thận vậy?"
Người đó nhìn cô ấy, lúc này Mộc Hi mới nhận ra là vị bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật cho Vi Vũ, cũng là bạn thân của anh.
"Anh..."
"Xin lỗi cô! Tôi có việc gấp nên không để ý!"
Mộc Hi nhìn Vương Dịch Đình cười "thân thiện", sau đó còn có ý mỉa mai.
"Gấp? Dù có gấp thì tôi cũng đâu nhỏ bé đến mức anh không nhìn thấy mà va vào? Anh cố tình sao?"
Anh ấy nhìn Mộc Hi, thở ra một hơi.
"Cô à! Tôi đã bảo mình không cố ý, cô đừng làm khó tôi được không?"
"Được thôi! Dù sao tôi cũng đang bận, không tiện chấp nhặt với anh."
Cô ấy nói rồi bỏ đi, nhưng vừa mới đi lướt qua đã nghe thấy Vương Dịch Đình lẩm bẩm nói.
"Khó ưa thật!"
Mộc Hi há hốc mồm quay lại, nhưng lúc này đã không nhìn thấy người đâu nữa.
Tâm trạng đã không tốt, vậy mà lúc vào phòng bệnh còn nhìn thấy Lạc Kỳ và Vi Vũ chăm sóc cho nhau.
Mộc Hi đưa tay che mắt, ho khụ khụ mấy tiếng thì cả hai mới thôi ôm ấp nhau.
"Tôi vào thăm bệnh không phải ăn cẩu lương đâu!"
Lạc Kỳ ngượng ngùng khi bị cô ấy bắt gặp tại trận, chỉ biết cười trừ.
Nhìn cô của bây giờ với một tuần trước thật sự rất khác xa, đúng thật là khi có tình yêu vào rồi sẽ liền thay đổi.
Hơn nữa Vi Vũ còn là một người đàn ông tâm lí, chiều chuộng hết mực.
Thảo nào trước đây khi phóng viên phỏng vấn anh, câu hỏi anh cảm thấy tự tin điều gì nhất về bản thân, anh đã trả lời rất dứt khoát.
Nếu như người phụ nữ nào có được anh, chính là phước phần cả đời.
Mộc Hi và Lạc Kỳ cấm hoa vào bình rồi đặt ở cái bàn cạnh cửa sổ, hương hoa thoang thoảng dễ chịu.
"Vu tổng không biết đó thôi! Lúc anh hôn mê đã có người khóc sướt mướt ngày lẫn đêm, sống không bằng chết!"
"Mộc Hi! Tôi tét mông cô bây giờ!"
Bị bạn thân vạch trần, Lạc Kỳ lại một lần nữa thấy xấu hổ.
Bình thường cô ở trước mặt anh rất mạnh mẽ và kiêu kỳ, nhất định không có những chuyện như khóc lóc, bi lụy gì.
Bây giờ nghe Mộc Hi kể, anh nghĩ rằng bộ dạng của cô lúc đó thật sự thê thảm.
Có Mộc Hi đến thăm không tiện nói chuyện, đợi sau khi cô ấy về rồi Lạc Kỳ mới có thể hỏi anh.
"Em muốn biết chuyện gì xảy ra! Tại sao anh lại bị bắn? Còn nữa, trong lúc anh hôn mê nằm viện Vu Vi Khởi đã tới đây, trông anh ta có gì đó rất bất thường."
Vi Vũ nhìn cô, ánh mắt có phần kinh ngạc.
"Vu Vi Khởi đã đến đây?"
"Bây giờ em không quan tâm chuyện anh ta có đến hay không.
Em chỉ muốn biết, rốt cuộc anh đến Nam Kinh này là có mục đích gì?"
Anh trầm ngâm, lưng tựa sát vào thành giường rồi nói.
"Chuyện dài dòng, khi nào về nhà anh sẽ nói."
Lạc Kỳ không chịu, lại tiếp tục lên tiếng.
"Anh nhìn xem mình có bao nhiêu phần ngoan cố? Nếu anh sợ em gặp nguy hiểm mà quyết tâm im lặng, vậy thì sau này có chết em cũng không để anh tìm em."
Mi tâm của Vi Vũ nhíu lại, anh đưa ngón trỏ ra đặt lên môi của Lạc Kỳ rồi kéo cô vào lòng mình.
Cái ôm này không mạnh không nhẹ, nhưng lại vừa đủ để ôm trọn cơ thể của cô
"Nói lung tung!"
Lạc Kỳ ôm anh, vùi mặt vào người anh một lúc lâu mới nói.
"Em không nói lung tung đâu! Anh đừng nghĩ anh sẽ qua mặt được em.
Chuyện mà Lạc Kỳ em muốn biết, anh có giấu đằng trời em cũng sẽ tìm ra.
Nếu như chuyện anh bị bắn có liên quan đến Vu Vi Khởi, em nhất định sẽ không tha cho anh ta."
Vi Vũ cúi đầu nhìn cô, đột nhiên bật cười.
Thái độ này của anh làm cô khó hiểu.
Đôi mắt màu đen thẫm nheo lại như vành trăng non, anh xoa xoa đầu cô mấy cái.
"Từ khi nào mà em lại có máu liều như vậy?"
"Có lẽ là từ lúc nghe Vương Dịch Đình nói anh ở trong phòng cấp cứu, tình trạng của anh rất nguy kịch.
Lúc đó em đã nghĩ, nếu như kẻ hại anh ở ngay trước mặt, dù có thế nào em cũng sẽ khiến hắn trả giá."
Cô ngước mắt lên nhìn, bắt gặp Vi Vũ cũng đang nhìn cô.
Cảm giác này so với trước khi thừa nhận tình cảm có chút khác biệt, thật sự an tâm và muôn phần ấm áp.
Lạc Kỳ biết mình không phải người thích mấy kiểu con gái quá mềm yếu, dựa dẫm.
Nhưng từ khi gặp Vi Vũ và được anh cưng chiều, cô lại nghĩ rằng nếu như có người để dựa vào, thì ỷ lại một chút cũng chẳng sao.
Vi Vũ hôn lên môi cô, khiến cô giật mình vì môi anh mát lạnh.
"Đừng lộn xộn! Đây là bệnh viện!"
Lạc Kỳ quay mặt đi nơi khác để né tránh, nhưng anh lại bất ngờ luồng tay xuống rồi bóp mông cô một cái.
Cô đỏ mặt nhìn anh không chớp mắt, mấy giây sau mới thoáng hiện ra vẻ hốt hoảng.
"Vu Vi Vũ! Sao anh lại vô sỉ như vậy?"
Anh cong môi cười, lại bóp thêm một cái nữa kéo cô lại gần mình.
"Em nói xem, làm ở phòng bệnh một lần chắc sẽ là kỉ niệm rất khó quên phải không?"
Lạc Kỳ lườm anh một cái rất sắc.
"Vậy cũng nghĩ ra được sao?"
"Được hết!"