" Mộc Nghi, anh Tư Kỳ, chúng ta đi."- Bạch Vi được đà lên nước.
Càng muốn cho Lãnh Tư Hàn biết rõ, cảm giác bị bơ là như nào.
Thật không ngờ, cô nhóc Tiểu Bạch Thỏ này lại dám đối xử với văn như thế.
Từ trước tới nay, với Lãnh Tư Hàn,chỉ có phụ nữ tự mình dân tới miệng, chủ động quyến rũ hắn, chứ hắn chưa từng phải hạ mình đi dỗ dành bất kì một người phụ nữ nào cả.
Thế mà bây giờ, chỉ vì lỡ làm cho Bạch Vi giận dỗi, mà hắn phải hạ mình đi dỗ dành như này.
Lãnh Tư Hàn chạy nhanh tới trước mặt Bạch Vi, đứng chặn đường cô.
" Tiểu Bạch Thỏ, tôi biết mình sai rồi, em có thể đừng chọc tức tôi nữa được không? Nhìn thấy em đi với người khác như vậy, tôi khó chịu lắm."
Hắn ngang nhiên chắn trước hết tầm nhìn phía trước của cô gái nhỏ kia, bày một vẻ mặt tội lỗi.
Lãnh Tư Kỳ nhìn thấy bộ dạng hối lỗi này của hắn thì có chút không nhịn được mà lấy tay che miệng cười.
Trời đất, đây có phải là Lãnh Tư Hàn không vậy? Gương mặt bình thường không mấy khi biểu cảm kia, số lần thấy hắn cười từ lúc nhỏ tới giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một tổng tài kiêu ngạo, lạnh lùng bây giờ lại đang khép nép, nhường nhịn một cô gái nhỏ chỉ chạc tuổi trưởng thành.
" Anh Tư Kỳ, tụi mình ra kia chơi đi, em muốn chơi cái kia."-Lãnh Mộc Nghi dường như hiểu tình hình, đá mắt nói chuyện với anh trai, ý muốn để cho họ không gian riêng.
" Đ…được."
Lãnh Tư Kỳ tuy còn ấp úng, nhưng vẫn hiểu được ý của em gái mình nên liền để cô bé kéo đi.
" Từ từ, chờ đã.
Mình cũng muốn…đi"
Bạch Vi thấy hai người kia cứ thế mà giả điếc bỏ mình lại, liền định chạy theo thì bị một bàn tay lớn ôm lấy eo từ phía sau.
" Chú bỏ tôi ra đi.
Tôi không muốn nói chuyện với chú."
Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai rồi.
Lãnh Tư Hàn không nói gì, cong tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, giữ chặt.
" Nhưng tôi muốn nói chuyện với em mà."
Hắn ngang ngược, cánh tay vẫn ôm trọn người cô, mặc cho Bạch Vi đang cố hết sức gỡ tay hắn ra, vùng vẫy quay người lại đẩy cơ thể to lớn của hắn ra khỏi người mình.
" Sao chú dai thế nhỉ? Nói chuyện thì cũng phải thả tôi ra đã chứ!"
Lãnh Tư Hàn nghe lời cô, buông lỏng cánh tay ra để cô dễ thở hơn, để cô đối diện với mình.
" Em đang giận tôi sao?"
Hắn cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen biếc của cô mà hỏi.
Thấy cô vẫn im lặng không muốn trả lời, hắn động mắt một lúc, đành ôn nhu.
" Hay em thấy khó chịu vì tôi cho cô gái kia in4? "
Hình như câu hỏi này đã hỏi trúng suy nghĩ Tiểu Bạch Thỏ, những hành động chống cứ, đẩy hắn nãy giờ đã khựng lại.
Nhưng cô vẫn giữ im lặng, cúi mặt xuống né tránh ánh mắt của hắn.
" Vì vậy nên mới muốn chọc tức tôi?"
Bạch Vi đáng cúi mặt xuống.
Rõ ràng là hắn đang xin lỗi, nhưng cô lại cúi mặt tỏ vẻ có chút lo lắng của kẻ mắc lỗi vậy.
Tiểu Bạch Thỏ vẫn cứ im lặng, gật đầu nhẹ một cái nhưng vẫn không chịu nhìn lên mắt hắn, trái tim cô lúc này cứ đạp một lúc một nhanh, không biết có phải là do bị nói đúng suy nghĩ không.
" Sao em không nói ra?"
" Tôi sợ chú không thích."
Bây giờ Bạch Vi mới ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, giọng đã bắt đầu nghẹn.
Cô sợ hắn sẽ giống bố mình lúc xưa.
Mỗi lần bị cô khuyên can, tâm sự chuyện gì sẽ trở nên khó chịu mà mắng mỏ.
Đó cũng là lí do vì sao từ trước tới giờ, đôi với bất kì điều gì, bất cứ thứ gì, cô cũng lo lắng khi xin hắn.
Kể cả việc cảm xúc của bản thân bị dồn nén, để bản thân mình phải nhẫn nhịn, chịu đựng một mình cô cũng không dám nói ra.
" Tại sao lại sợ tôi? Tôi làm gì khiến em phải sợ sao?"
Lãnh Tư Hàn thật sự không hiểu được.
Tại sao suốt 10 năm trời hắn chăm sóc cô, nuôi nấng cô kĩ như thế.
Vậy mà chỉ là việc nói ra suy nghĩ, tình cảm của bản thân với hắn thôi mà cô lại sợ?
" Sợ chú sẽ giống như bố…Sẽ chê tôi phiền…Không còn thích tôi nữa."
Trời đất! Lại là cái người đàn ông mang danh bố chết tiệt kia.
Rốt cuộc cái lão già đó suốt 8 năm tuổi thở của cô, đã đối xử với cô bé như nào mà lại khiến cô ám ảnh tới vậy? Đã 10 năm rồi, 10 năm Tiểu Bạch Thỏ vẫn không vơi được đi sao? Hắn bây giờ chỉ biết chửi thầm.
Nói thế chứ bây giờ hắn đang thương Tiểu Bạch Thỏ lắm đây.
Hắn dịu dàng ôm cô vào trong lòng, vuốt ve mái tóc cô, lại một lần nữa dùng cái giọng như dỗ trẻ con.
" Lần sau nếu em cảm thấy khó chịu, hay không thích điều gì ở tôi.
Cứ nói thẳng, được chứ?"
" Chú không giận thật sao?"- Tiểu Bạch Thỏ vẫn thu mình lại trong lồng ngực hắn mà cảm nhận sự ấm áp.
" Không giận.
Em nói ra, tôi mới biết được mà làm đúng chứ."
" Thật không? Lỡ chú không thích tôi nữa, chú bỏ rơi tôi thì sao? "
“Tôi từng nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà.
Nhớ không?”
Bạch Vi đẩy nhẹ hắn ra, nhìn lên gương mặt tuấn tú, đầy sự trưởng thành của người đàn ông này.
Cô nhìn kĩ vào ánh mắt đang phản chiếu bóng hình của bản thân trong đó, rồi gật nhẹ cái đầu.
" Vậy giờ, tôi đưa em đi ăn kem, được không?"
/Gật/
…----------------…
[Ngoại truyện]
Ở trong căn nhà ma của công viên
" Lãnh Mộc Nghi, em tha cho anh đi mà.
Anh sợ ma lắm! Cho anh ra ngoài đi mà!"
Hình ảnh chàng thanh niên cao ráo, điển trai đang ôm tay đứa em gái m rụt rè đi phía sau.
" Lãnh Tư Kỳ anh có phải đàn ông không vậy? Hết say tàu lượn, giờ lại sợ ma? Thế mà mang tiếng giám đốc tập đoàn của nhà họ Lãnh sao?"
Lãnh Mộc Nghi gỡ gỡ tay anh trai mình ra, hào hứng bước vào thế giới của sự kinh dị kia.
Tuy nhìn vẻ ngoài của Lãnh Mộc Nghi dễ thương, năng động không kém gì Bạch Vi.
Nhưng cô lại là một cô gái đam mê các trò chơi mạo hiểm, đặc biệt là mấy trò kinh dị đó nha.
Nhưng tại hôm nay đi với Bạch Vi, biết cô sợ ma nên mới không dám đưa cô vào đây chơi thôi.
Tranh thủ lúc chờ hai người kia làm hòa, cô mới kéo anh trai đi thỏa mãn thú vui một chút.
Còn Lãnh Tư Kỳ thì ngược lại.
Dù trông có vẻ cao ráo, trưởng thành và rất dịu dàng theo đúng chất nam tính.
Nhưng anh lại trái ngược với em gái, vô cùng sợ mà luôn.
Nhưng mà tại thương em, với chiều nó nên mới đồng ý vào chơi chung, dù tâm trí đang đấu tranh lắm.
Có biết gì đâu, tự nhiên em nó bảo ra đây đi chơi với nó cho anh hai với chị giảng hòa thì đi thôi.
Tự nhiên nó kéo mình vô cái nơi tối tăm, đánh sợ thế này mình cũng chết ngất mất.
Một con ma áo trắng, tóc xõa đen, người dính những giọt máu và vết thương vô cùng kinh dị treo ngược xuống trước mặt Lãnh Tư Kỳ khiến anh chưa kịp trở tay.
Thế là anh ngất thật luôn.
" Lãnh Tư Kỳ, anh tỉnh lại coi, sao lại ngất giữa đường đi thế này hả?- Mộc Nghi tát tát mấy phát vào mặt anh trai, lay lay gọi ông anh đã sợ quá mà ngất lịm đi.
" Quý khách, hình như anh trai cô sợ quá…trót tiểu tiện ra rồi."
Lãnh Mộc Nghi bây giờ mới để ý, quay xuống nhìn phần phía dưới của anh, thấy đũng quần phía dưới sẫm màu hơn hẳn một mảng.
Tự nhiên lại cảm thấy có mùi amoniac đâu đây…
* amoniac là chất có nhiều nhất trong nước tiểu của con người, tạo nên mùi khai..