"Ngài Lya."
Lya khẽ gật đầu, hai tay bỏ túi thong thả đi tới, kiểm tra quá trình cũng như những sản phẩm đã hoàn thành của những thủ hạ xuất sắc của hắn.
Nhìn vào những chiếc ống thủy tinh nhỏ cỡ chừng như ngón tay cái, hai đầu của chiếc ống đều được đóng kín, chất lỏng màu đỏ và màu xanh bên trong nằm tách biệt và có ranh giới rõ ràng.
Đó chính là thuốc nổ.
Hắn hứng thú đưa tay vuốt ve dọc chiếc khay đựng những lọ thuỷ tinh ấy, tiện tay cầm lên một lọ, nheo mắt nhìn, khoé môi chợt nhếch cười hài lòng.
Hắn liếc nhìn người đàn ông to béo khi nãy nhướng mày:"Làm theo đúng quy trình chứ?"
"Vâng, đúng như bản chế tạo mà ngài đã đưa, chúng tôi sắp đã hoàn thành xong."
"Tốt lắm!" Lya cất tiếng cười, khen ngợi đám người thủ hạ trí tuệ đã ngày đêm cất công thực hiện nhiệm vụ, còn bản chế tạo về cách thực hiện này là do chính hắn nghĩ ra, cũng là chính tay hắn viết rồi đem đến đây, giao cho đám người này.
Các bước tiến hành cũng như cả bài chế tạo này cực kỳ khó hiểu, cả hắn cũng đã suy nghĩ rất lâu mới thành công, tưởng rằng khi công bố ra sẽ rất lâu mới hoàn thành, nhưng khi cầm kết quả trên tay, hắn cực kỳ thích và hài lòng.
Người đàn ông to béo kia cười kính nể:"Ông chủ, sức công phá của loại thuốc nổ này rất lớn, nếu như đủ mười lọ, nó có thể phá hủy cả một cái khách sạn.
Đây đúng thực là mong muốn của hắn, hắn mỉm cười, đặt lọ thuốc nổ xuống chiếc khay, chậm rãi quay đầu nhìn cô gái kia, xem cô ta có biểu hiện như thế nào.
Cô gái ấy từ nãy đến giờ chỉ im lặng, trầm ngâm nhìn cử chỉ của hắn, khuôn mặt trắng trẻo không chút biểu cảm, hắn chợt bước tới, lặng lẽ đưa hai tay lên sờ mặt cô gái, nhíu mày cất tiếng:"Sao vậy, không khoẻ ở đâu sao?"
Nhận được lời quan tâm từ hắn, hốc mắt cô gái chợt ửng đỏ như xúc động, nhưng sao cô lại cảm thấy không vui, thay vào đó là một cảm giác bất an, lo sợ.
Hắn chế tạo thuốc nổ là để thực hiện cái suy nghĩ điên rồ của hắn, nhiều lúc cả chính cô cũng cảm thấy sợ hắn, mặc dù, cô chính là thủ hạ thân cận, luôn đi theo để bảo vệ hắn.
"Tịnh Thần, chúng ta dừng lại đi được không?" Cô gái cúi gằm mặt xuống đất, nhắm mắt lấy hơi để mà nói, cô biết hắn đau khổ vì mất đi người hắn thương nhất nhưng thật sự không thể vì vậy mà làm ảnh hưởng tới những người vô tội.
Sắc mặt Lya - Trạch Tịnh Thần thay đổi hẳn khi nghe Tưởng Ân nói như vậy, anh hít thở nhẹ nhàng, gắn gượng lại nỗi bức xúc trong lòng mình, rõ ràng Tưởng Ân biết anh đã đau khổ ra sao cơ mà, biết anh đã phải chịu nỗi dằn vặt dày vò thế nào mà.
Mối thù này anh nhất định phải trả cho bằng được.
Tưởng Ân rất rõ nhưng sao lại bảo anh buông bỏ?
Hai tay Trạch Tịnh Thần nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Ân lên, trầm giọng nói:"Dừng lại? Sao em có thể nói ra những lời này? Ân Ân, em làm tôi thất vọng thật đấy!" Anh bỏ hai tay ra khỏi khuôn mặt cô, sau đó đi tới cầm chiếc lọ đó lên, chậm rãi đưa nó về phía cô, cười nhẹ rồi nói:"Em có biết tôi tốn biết bao nhiêu thời gian, công sức mới đạt được như ngày hôm nay không? Vậy mà em bảo tôi dừng lại...
là dừng lại thế nào, mục đích của tôi chẳng phải đã sắp thành công rồi sao? Em phải nên vui thay cho tôi mới đúng chứ? Hay là em sợ?"
Tưởng Ân bất giác lắc đầu, ánh mắt cô như cầu xin, cất bước tới gần anh, "Không phải...
Thần em không sợ, chỉ là em không muốn anh lún sâu vào tội lỗi nữa, anh sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Chưa kể đến thế lực hùng hậu của Hàn Long Bang và cả Hắc Mộc Vu, mặc dù Tâm Trứ đứng đầu Hắc Đạo nhưng nếu hai bang kia hợp sức lại, anh chắc chắn sẽ..." Tưởng Ân lượn lừ không thể nói ra câu tiếp theo.
"Em nghĩ tôi non kém như vậy sao? Tôi đã gầy dựng Tâm Trứ lên đứng đầu giới Hắc Đạo chỉ là muốn xưng bá thôi sao?" Trạch Tịnh Thần đặt lọ thuốc nổ xuống, thở nhẹ mệt mỏi rồi cất tiếng nói tiếp:"Em tưởng hai tên đó đủ sức làm hại được tôi?"
"Em...
em chỉ..."
"Thôi được rồi!" Trạch Tịnh Thần đưa tay lên ngăn lời nói của Tưởng Ân lại, nhắm mắt định thần trong giây lát:"Hiện tại bây giờ tôi đang cảm thấy rất rối, công việc chờ tôi giải quyết rất nhiều, em về bệnh viện trước đi!"
Nghe những lời Trạch Tịnh Thần nói như vậy, Tưởng Ân bất giác âm trầm, trong lòng lại càng lo lắng hơn, cô rất quan tâm anh nhưng không biết anh có hiểu hay không, nhưng bây giờ dù có khuyên ngăn thế nào thì Trạch Tịnh Thần cũng đều không thông suốt, Tưởng Ân đành phải im lặng mà nghe theo những lời sắp đặt của anh.
"Em hiểu rồi!" Tưởng Ân lặng lẽ gật đầu.
"Được rồi, cậu đưa cô ấy về đi!" Trạch Tịnh Thần đưa tay ra lệnh cho một tên vệ sĩ, rồi lạnh lùng quay đi.
"Chị Ân, bên này!" Chàng trai nhận lệnh từ Trạch Tịnh Thần, nghiêm túc đi tới, nói vài lời với Tưởng Ân rồi cùng cô bước đi.
Tưởng Ân vô thức gật đầu, tuy bước đi nhưng vẫn bần thần ngoảnh lại, ánh mắt chứa nghìn tâm tư nhìn bóng lưng Trạch Tịnh Thần như rằng không muốn buông bỏ câu nói khi nãy.
Cuối cùng thì cô cũng quay mặt lại mà bước ra khỏi tầng hầm đó.
Trạch Tịnh Thần không chỉ chế tạo IEC mà còn chế tạo cả chất cấm, sau khi lên nắm quyền Tâm Trứ, cũng như đứng đầu giới Hắc Đạo, hắn đã vận chuyển hàng tấn chất cấm qua rất nhiều các vùng khác nhau, trong đó Hồng Kong, Tam Giác Vàng và Trung Đông là chủ yếu.
Việc làm của hắn khiến cảnh sát phải nhức cả đầu, lần mò manh mối suốt bấy nhiêu năm mà vẫn không tìm ra được minh chứng để kết tội hắn.
Trạch Tịnh Thần bước vào một căn phòng rộng lớn không thua kém gì căn phòng chế tạo thuốc nổ khi nãy, hắn chậm rãi đi tới kiểm tra những tác phẩm đã hoàn thành, lặng lẽ nhìn sang người đàn ông to béo:"Căn dặn họ làm cho tốt, cuối tuần này phải đủ hàng giao cho lão Trương.
Nhớ đừng để xảy ra bất cứ sai sót nào."
"Tôi hiểu rồi thưa ngài!" Tên đàn ông tô béo cúi đầu nghiêm túc nói, ánh mắt hắn như chan chứa rất nhiều niềm vinh hạnh khi được Lya giao cho trọng trách này cũng như vầng sáng ngưỡng mộ tài năng của ông chủ hắn.
Đúng là hắn rất thông minh cũng rất tài giỏi, bản thiết kế bom cũng là hắn nghĩ ra, một khi thiết bị chủ hoạt động, toàn bộ thuốc nổ sẽ được kích hoạt, hai màu xanh đỏ sẽ trộn lẫn vào nhau, giây sau sẽ phát nổ.
Lực nổ với sức công phá rất lớn, tính an toàn sẽ không cao, không những thế, hắn còn có cả một tổ chức ngầm sản xuất ma túy trái phép, lý do hắn không bị phát hiện là vì hắn dùng chiêu.
Mọi lô hàng hắn xuất đi qua biên giới đều được thông qua, vì trong chất ma túy của hắn có trộn lẫn với muối, nếu nhìn bằng mắt thường khó mà phân biệt, người canh giữ cũng không lắm khi kiểm tra nghiêm ngặt nên mọi lần vận chuyển đều không khó khăn gì.
Sau khi qua biên giới, mỗi khu vực đều có người của hắn, hàng được thông qua, nhà nghiên cứu của hắn sẽ dùng công thức hóa học để phân tách muối và ma tuý ra riêng biệt sau đó giao hàng đến cho khách.
Hắn thật sự quá giỏi đồng thời cũng rất ác.
Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đưa tay vỗ vai tên đó như một lời vô thanh ngầm tán dương, sau đó thì rời đi.
...
Hàn thị...
Hàn Dương Phong rời khỏi Hàn thị từ sớm vì bận giải quyết một số vấn đề cấp thiết của anh, mọi công việc phía sau đều giao lại hết cho trợ lý riêng.
Ngồi ở bàn làm việc, Tuyết Linh chăm chỉ hoàn tất hết công việc của Hàn Dương Phong, quên luôn cả giờ giấc, đến khi nhìn lại đồng hồ thì đã quá trưa, cũng đúng lúc Tuyết Linh cũng đã làm xong, bây giờ không phải là thời gian để nghỉ mà cô còn thu xếp để đi gặp đối tác bên MG.
Sau một hồi, Tuyết Linh cũng thu xếp xong công việc, cô chỉnh trang lại trang phục rồi trực tiếp lái xe đến điểm hẹn với Tổng giám đốc của MG.
....
Hàn viên...
Sau khi giải quyết xong vụ việc của Tạ Thiên Khánh, Hàn Dương Phong chẳng khá hơn chút nào, khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm, nói đúng hơn là chuyện của Tạ Thiên Khánh dù có hay không có, dù giải quyết hay không giải quyết thì Hàn Dương Phong cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bước ra khỏi căn phòng riêng của mình, Hàn Dương Phong thư thái bước xuống lầu, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sô pha sang trọng ở phòng khách.
Đúng lúc Tiểu Ninh vừa đi đâu về, nhìn thấy Hàn Dương Phong khác lạ, cử chỉ, biểu cảm như không giống ngày thường, cô nhíu mày nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc thiếu gia của cô có chuyện gì?
Kìm không được sự hiếu kỳ, Tiểu Ninh rảo nhanh bước, phóng thẳng đến ghế sô pha, nhướng mày đầy hứng thú nhìn Hàn Dương Phong:"Anh...
đang có chuyện gì vui đúng không?"
"Hả?" Hàn Dương Phong bất giác lên tiếng, ngày lúc này anh đột ngột nghĩ đến Tuyết Linh cô trợ lý đầy cá tính kia của anh, khoé môi không tự chủ mà nở lên một nụ cười sâu thẳm.
Rất nhanh sau đó anh liền trở lại trạng thái cũ, quay sang nhìn Tiểu Ninh với ánh mắt thừa nhận.
"Tiểu Ninh, anh hỏi em một chuyện...
khi em thích Phi Dạ thì có biểu cảm thế nào?"
Nghe Hàn Dương Phong nói vậy Tiểu Ninh ngày càng nghi ngờ hơn, có phải anh ấy...
Tiểu Ninh mím môi cong môi mỉm cười:"Có phải anh để ý cô gái nào rồi không?"
"Không." Đột ngột Hàn Dương Phong lật "bánh tráng", vừa khi nãy anh còn hỏi như có hữu ý gì đấy, Tiểu Ninh theo sườn mà bám để hỏi lại, vậy mà lại bị phủ nhận lại.
Hàn Dương Phong khoanh tay, thái độ dửng dưng cất tiếng nói tiếp:"Anh chỉ hỏi cho vui thôi, như vậy cũng giúp anh hiểu biết thêm về hai người."
Tuy lời nói anh rất nghiêm túc, nhưng Tiểu Ninh biết anh đang nói dối.
Rõ ràng lời nói không giống như suy nghĩ, Tiểu Ninh "ồ" lên một tiếng, mỉm cười:"Em và anh ấy khi mới bắt đầu quen nhau thì rất e dè, cảm giác của anh ấy thì em không biết nhưng còn đối với em thì có chút ngại ngùng, và hơi bối rối khi đối mặt với nhau, đôi khi tim còn đập rất nhanh...
nhưng bây giờ thì rất bình thường."
Hàn Dương Phong im lặng trong giây lát, bất giác lại dồn hết suy nghĩ về Tuyết Linh, không hiểu sao khi làm việc cũng thấy cô, khi ăn cơm cũng thấy cô, đến cả nhắm mắt hình bóng cô không tan biến, như vậy nghĩa là sao? Hàn Dương Phong không biết gọi tên cảm giác này thế nào? Có phải là anh đã thích cô chăng?
Trong đầu anh hiện giờ đang có rất nhiều câu hỏi không đáp án, nhiều đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung.
Hàn Dương Phong liếm môi nhìn Tiểu Ninh cười gượng:"Thế à? Chuyện hai người trông cũng không quá cầu kỳ nhỉ!"
Bởi vì hai người họ đều có tình cảm với đối phương nhưng còn anh thì cũng không biết Tuyết Linh có cảm giác thế nào về mình nữa.
Tiểu Ninh mỉm cười:"Em hỏi thật anh ấy, có phải anh đã thích ai đó rồi không?"
"Không phải." Hàn Dương Phong dứt khoát trả lời, kiên định nói không.
Nếu anh đã khẳng định như vậy thì cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cô mỉm cười đứng lên, vỗ nhẹ vào vai anh:"Thôi được rồi, em tin anh." Nói xong cô liền đi xuống bếp.
Hàn Dương Phong đưa tay quẹt nhẹ chóp mũi rồi đưa tay nhìn giờ, hiện tại đã là mười bốn giờ mười phút rồi.
Theo anh nhớ thời gian này, anh có lịch hẹn với Tổng giám đốc của MG, nhưng đã nhường lại chó Tuyết Linh đi.
Cái tên MG đột nhiên lại gợi suy nghĩ cho anh vì nó quá quen.
"MG...
MG?" Hàn Dương Phong nhẩm nhẩm tên của tập đoàn đó trong miệng, bất giác lại tỏ vẻ bất ngờ, anh nhíu mày đứng thẳng dậy, cau có nói:"Tổng giám đốc của MG chẳng phải là cái tên hôm trước đưa đón trợ lý Tuyết sao?"
Ngay sau ấy, Hàn Dương Phong một giây cũng không muốn suy nghĩ, trang phục lịch thiệp đã có sẵn trên người nên anh không lo về mốc thời gian mà một mạch chạy ra ngoài xe.
Khởi động xe xong, Hàn Dương Phong lập tức lái xe đi, đồng lúc gọi ngay cho Giản Bân.
"Hàn tổng!"
"Địa điểm hẹn với MG là ở đâu?" Hàn Dương Phong gấp rút hỏi.
Giản Bân là trợ lý của anh, nên vấn đề như về lịch trình cũng như tác phong của sếp anh phải thuộc lòng.
Nên khi Hàn Dương Phong hỏi như vậy, anh nhanh chóng trả lời:"Ở Cosiama Restaurant thưa Hàn tổng."
"Tôi biết rồi!"
.