Vợ Ơi! Anh Đây Này! Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii


Hồng Kong.

Tối đến, phía con hẻm gần cửa hàng thuốc bắc có tiếng ở khu này.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nước da màu bánh mật, ăn mặc trông như thường dân, hắn ta chậm rãi bước vào trong, ngó ngang ngó dọc rồi gõ gõ vài cốc lên quầy.

Người thầy thuốc cao tuổi đang loay hoay bốc thuốc trong những ngăn tủ, nghe tiếng động ông ta liền quay lại.

Hắn ta hất cằm:"Thuốc đâu?"

Hiểu ý hắn ta, vị thầy thuốc liền cúi thấp người, đưa tay vào ngăn tủ dưới quầy lấy ra một bịch thuốc, nhìn vẻ bề ngoài thì không ai bận tâm vì tưởng nó là thuốc bắc, người ta mang về rồi sắc để uống.
Nhưng thực chất, vấn đề ở đây không phải đơn giản như vậy.

"Nhớ cẩn thận đấy, anh Thiết Bàng đã dặn kỹ rồi, đừng để cho người của Lya phát giác." Vị thầy thuốc nóng lòng căn dặn trước khi tên đàn ông đó đi khỏi.

"Biết rồi!" Người đàn ông lạnh nhạt nói, sau đó giật bịch thuốc đi ra khỏi đó.

Đứng ở một góc cách cửa hàng không xa, một người đàn ông bước ra, trên người khoác áo khoác dạ màu đen dài qua gối, khuôn mặt bị che khuất một nửa bởi chiếc khẩu trang màu xám.

Hàng tóc mái rũ xuống mập mờ che đi ánh mắt sâu thẳm.
Hướng mắt nhìn sang người đàn ông vừa mới rời khỏi, anh đã vội vàng cất bước theo sau hắn.

Vòng qua vài con hẻm tối, Hàn Dương Phong nhìn thấy một người đàn ông khác đang đứng tựa người vào vách tường cũ nát, tay châm lửa lên điếu thuốc ngậm trên miệng, anh đoán chắc rằng hắn ta đang chờ tên kia.
Hàn Dương Phong nhanh nhẹn nấp vào một góc tường, hé mắt ra nhìn.

Quả thực giống như anh đoán, tên đàn ông kia đem chiếc bịch mà hắn vừa lấy ở tiệm thuốc đến, tận tay đưa cho tên hút thuốc.

Hai bọn chúng vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh, Hàn Dương Phong nhanh nhẹn né mặt hắn để phòng vệ.

Mặc dù ở khoảng cách khá xa, nhưng không gian hiện tại rất yên ắng, tĩnh mịch, bọn chúng trao đổi gì, Hàn Dương Phong đều nghe rõ mồn một.

"Thuốc anh cần đây."

Hắn ta hít một hơi thuốc, sau đó chu miệng, phả một làn khói mờ đặc ra ngoài, hắn nheo mắt nhìn gói hàng, sau đó cầm lấy, thảy thảy trên tay.

"Được rồi, tiền tôi đã chuyển cho Thiết Bàng."

"Vâng, em hiểu rồi."

"Còn nữa, kẻ làm nội gián cho Thiết Bàng đã bị Lya giết rồi, tạm thời hắn sẽ không bận tâm đến khách sạn CTC cũng như Hồng Kong nữa, mà việc chính hắn muốn làm bây giờ là diệt cỏ tận gốc, vì vậy nhớ bảo Thiết Bàng cẩn thận vào."

Người đàn ông kia nhíu mày:"Nhưng không phải Lya là anh trai của anh Thiết Bàng sao?"

"Anh trai thì đã sao chứ? Thiết Bàng đã không biết điều, dại dột mà ra tay trước, đã thất bại lại còn để cho hắn biết hung thủ.
Mày nghĩ xem, Lya trước giờ là kẻ máu lạnh, nếu động tới hắn chỉ có duy nhất một con đường...
đó là chết, thì mày đoán xem Thiết Bàng bây giờ sẽ thế nào?" Hắn tặc lưỡi nói tiếp:"Nếu Thiết Bàng đã không nể tình nghĩa thì Lya còn ngại gì nữa."

"Em hiểu rồi!"

...


Hàn Dương Phong dường như đã nghe đủ những thông tin cần biết, tâm trạng ổn định hơn nhiều vì biết được Lya không còn bận tâm tới Hồng Kong nữa.
Còn về vấn đề giữa hắn và Thiết Bàng kia, anh không quan tâm, ai chết ai sống thì mặc kệ.

Bước ra khỏi con hẻm, Hàn Dương Phong nhận được cuộc gọi từ Phi Dạ.

"Có chuyện gì sao?"

"Hàn thiếu, phía anh sao rồi?"

"Vẫn ổn." Hàn Dương Phong trầm giọng nói, đúng lúc suy nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa nãy, Hàn Dương Phong lại tiếp lời:"Cho sát thủ theo dõi hành động của Thiết Bàng, nhất định không được động thủ, trong tối hôm nay Lya sẽ ra tay, thông qua manh mối lần này, nhất định phải biết được Lya đích thực là kẻ nào."

"Tôi hiểu rồi thưa Hàn thiếu."

Hàn Dương Phong nói xong thì tắt máy, cất máy điện thoại vào túi sau đó rời khỏi.

....

Thành phố T, Trung Quốc.

Sòng bạc.

Trong căn phòng ngập tràn mùi trụy lạc, những tiếng xì xào to nhỏ với đủ loại ngôn ngữ trộn lẫn vào nhau khiến không gian càng trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn bao giờ hết.

An ninh ở đây được bảo vệ khá nghiêm ngặt, nhưng hễ có tên nào nợ tiền của quán, vẻ mặt ngáo ngơ không trả đều bị vệ sĩ đánh tới tấp.

Ngồi ở một góc trong căn phòng, chiếc ghế sô pha dài sang trọng điểm thêm hình dáng tuyệt đẹp của một người đàn ông càng làm những ánh mắt của các cô gái thêm phần mê loạn, quyến luyến.

Trạch Tịnh Thần ngồi vắt chân hình chữ ngũ, hai tay dang rộng đặt lên thành ghế, nheo mắt nhìn quanh căn phòng, rồi lắc lắc cổ bày tỏ sự mệt mỏi.

Một người đàn ông ngồi cạnh Trạch Tịnh Thần, trông hắn ta cũng có thế lực và cũng có mối quan hệ rất thân thiết với Trạch Tịnh Thần.

Hắn ta nhìn thấy Trạch Tịnh Thần đặt điếu thuốc lên miệng, khoé môi chợt nở nụ cười hài hòa, như thói quen thường lệ, hắn cầm lấy hộp quẹt rồi đưa tới, hai tay châm lửa giúp Trạch Tịnh Thần.

"Anh Thần, anh thấy thế nào?"

Trạch Tịnh Thần hít một hơi thuốc, sau đó quay sang người đàn ông vừa mới cất tiếng hỏi, hứng thú trả lời:"Rất ổn!"

Người đàn ông kia bật cười hì hì vì quá phấn khích.
Trạch Tịnh Thần lại nói tiếp:"Quản lý sòng bạc cho tốt vào, đừng để tôi gặp phiền phức!"

"Dạ, em hiểu rồi!"

Trạch Tịnh Thần hài lòng với thái độ của người đàn ông, nhếch mép nở nụ cười, sau đó lại nhìn quang cảnh ồn ào trong sòng bạc.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại đang đặt trên bàn của Trạch Tịnh Thần reo lên, anh chậm rãi nhìn xuống, thấy dòng tên, nụ cười chốc lát lại nở rộ.

Đợi một hồi anh mới chịu nhấc máy, lập tức, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh hài hòa với tràn tiếng Anh lưu loát.

"Lya, anh làm xuất sắc lắm."

"Anh quá khen rồi, sự việc lần này cũng phải cảm ơn anh rất nhiều, Touliver à!"


Có vẻ như người đàn ông trong điện thoại tên là Touliver, và cái tên này dường như cũng được liệt trong danh sách tội phạm được truy nã tại nước Anh.
Với sự hợp tác điều tra của lực lượng cảnh sát hai bên, và cũng theo như manh mối mà Giản Minh Triết điều tra được, tên Touliver này có liên quan đến vụ đánh bom khủng bố ở bên Hồng Kong.

Touliver cười khanh khách trong điện thoại, "Mà Lya này, thành công thì cũng đã thành công rồi.
Việc bây giờ là..."

"Tôi hiểu, anh cứ yên tâm mà hưởng thụ với số tiền tôi gửi tới, mọi việc phía sau đã có tôi giải quyết rồi." Trạch Tịnh Thần nở nụ cười tươi tắn, kính nể một phần với Touliver.

"OK, tôi nghe theo anh vậy."

Nói xong Touliver liền cúp máy, rõ ràng là rất muốn lợi lộc, đã vậy còn cố gắng tỏ ra thanh cao làm gì? Trạch Tịnh Thần không tiếc ném chiếc điện thoại xuống bàn, động tác nhanh gọn, dứt khoát, mạnh bạo khiến đám người xung quanh đó phải giật mình, khép nép cúi mặt vì sợ hãi.

Cũng may, đây chỉ là vấn đề nhỏ, Lya vốn không tức giận thật, chứ nếu đổi lại, Lya mà nổi máu điên lên, thật sự cả bang Tâm Trứ không một ai gánh nổi.

Mới đó nụ cười trên môi Trạch Tịnh Thần tan biến trong phút chốc, đổi lại là vẻ nhờn nhạo, tức tối.

Anh quay sang nhìn người đàn ông cạnh mình, hắn cũng chính là chủ nhân của sòng bạc này được anh giao phó quản thúc.

"Chuyện bên Hồng Kong sao rồi?"

Nhận ra được trong lời nói của Trạch Tịnh Thần có chút khó chịu, người đàn ông liền đáp lời:"Đã giải quyết ổn thỏa, không để lại một chút dấu vết gì.
Tuy nhiên, tên đặt bom đã bị bắt, hiện tại đang ở đồn cảnh sát."

Trạch Tịnh Thần chợt mỉm cười:"Vậy thì không cần lo, hắn ta đã uống thuốc của tôi, phần còn người nhà của hắn, có chết hắn cũng sẽ không khai."

Dù cho hắn khai ra Lya đi nữa thì sao chứ? Lya đương nhiên sẽ có tai mắt trong đồn cảnh sát, những chứng cứ mà thủ phạm khai ra tuyệt nhiên sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn, thêm vào đó người thủ đoạn như Trạch Tịnh Thần, cảnh sát có biết đi chăng nữa thì còn lâu mới bắt được.

....

Nói chuyện được một lúc, Trạch Tịnh Thần liền ra khỏi sòng bạc, trang phục trên người chuẩn bị vô cùng kín đáo, rất khó để nhận diện.

Không ai biết được, khi Trạch Tịnh Thần vừa rời khỏi sòng bạc, bóng người thấp thoáng phía sau đã âm thầm lẻn theo.

Đến một quán bar nhỏ, xe của Trạch Tịnh Thần dừng hẳn lại, lập tức, đám vệ sĩ bên trong liền xổ xàng đi ra, hộ tống hắn vào trong.

Cách đó không xa, chiếc xe Ford Mustang cũng dừng lại, ở khoảng cách đó quan sát, người đàn ông trong xe không cách nào nhận diện rõ tên Lya đó có khuôn mặt như thế nào.
Thế là anh phải hành động.

Bước vào trong quán bar, Tưởng Ân đã chờ anh ở đó sẵn, Trạch Tịnh Thần cùng cô đi tới một căn phòng VIP, anh cho tất cả vệ sĩ đi ra, chỉ mỗi Tưởng Ân là được ở lại.
Sau đó anh nhìn cô với ánh mắt như ám chỉ gì đó, cô liền nghiêm túc thu lại rồi gật đầu.

Đợi một lúc không lâu, một người đàn ông chậm rãi bước vào, vẻ mặt vênh váo khi đụng phải ánh mắt của Trạch Tịnh Thần lập tức biến dạng.
Hắn không ai khác chính là Thiết Bàng, đám đàn em của hắn hay gọi là Thiết Bàng sư ca.

Hắn chợt khựng lại ở cửa, hành động cẩn thận như đang đề phòng, phần còn lại chắc là rụt rè vì sợ.


Trước khi tới đây, hắn đã nghe người của hắn nhắc nhở chứ không phải không, Lya thật sự muốn giết hắn.
Nhưng hắn vẫn bén mảng tới đây đúng là lá gan không nhỏ thật.

Điều hắn cảm thấy lạ thường đó chính là sao chỉ có mỗi Lya và Tưởng Ân ở đây.

"Sao vậy, chú sợ gì sao?" Trạch Tịnh Thần tặc lưỡi:"Hay là chú làm gì có lỗi với tôi, sợ tôi làm gì chú nên mới dẫn theo nhiều người như vậy?"

Quả thật, để đề phòng người có thủ đoạn tàn nhẫn như Lya, Thiết Bàng phải có sự chuẩn bị trước.

Nghe Trạch Tịnh Thần nói như vậy, Thiết Bàng ậm ừ cất tiếng:"Anh Thần, không...
không phải, chỉ là em đột ngột nổi hứng gây chuyện với một số người, sợ chúng phản động nên...
nên em mới đem theo người thôi."

"Ồ...
Như vậy thì cũng tốt, nhưng ai cũng biết chú là em trai của Lya, kẻ nào dám manh động chứ? Có phải không?"

"Phải..." Thiết Bàng gật gật đầu, dần nở nụ cười.

"Mau vào đây, uống với tôi một ly."

Thiết Bàng nghe như vậy liền theo ý, cho đám vệ sĩ lui ra, còn mình thì lủi thủi đi vào trong.

Trạch Tịnh Thần nhướng mày, hất cằm rồi chỉ tay về ghế:"Ngồi đi!"

"Vâng." Thiết Bàng nhận lời, gật đầu rồi ngồi xuống.

"Sao trông chú e dè vậy, cho người đi phá đám chắc là tốn nhiều công sức lắm, nhưng chỉ tiếc là kế hoạch không thành?"

Thiết Bàng nhìn anh với vẻ hoảng loạn.

"Không cần phải bày vẻ mặt như vậy, tôi biết là vì cử chỉ của chú, đừng nghĩ quá nhiều."

Rõ ràng Trạch Tịnh Thần có ý trong từng câu nói.
Thiết Bàng gật gù:"Vâng, cũng...
cũng có chút thất vọng."

Trạch Tịnh Thần không thích dài dòng, anh nhìn Thiết Bàng mỉm cười nói tiếp:"Thiết Bàng này, không biết rằng khi nhận chú vào Tâm Trứ, có khi nào tôi đối xử tệ với chú chưa?"

"Dạ chưa..."

Đúng thực là chưa có, tuy Lya nổi tiếng là kẻ máu lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối với anh em cực kỳ nhường nhịn.
Vậy mà lại vẫn có kẻ muốn giết mình.
Điều này thật khiến Lya thất vọng.

"Vậy sao?" Lya mím môi nói tiếp:"Vậy tại sao chú lại mua chuộc người của tôi?"

Thái độ anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng cứ liên tưởng giống như một sự uy hiếp với tù nhân khắc nghiệt, Thiết Bàng sợ đến mặt không còn chút máu, xung quanh hắn đều là động tác phòng vệ vì sợ Lya sẽ ra tay bất thình lình.

Hắn đột nhiên quỳ xuống, hai tay đặt lên gối của Trạch Tịnh Thần, mếu máo nói:"Anh, em thật sự không có ý đó.
Chỉ là một giây phút dại dột, anh Thần, xin anh tha cho em lần này..."

...

Người đàn ông khi nãy đi theo Trạch Tịnh Thần, vì không thể đi vào bằng cửa chính, nên anh ta phải leo thác vượt ghềnh, khó khăn lắm mới đứng được trước cửa phòng VIP này, quay ngó xung quanh, rồi áp tai vào cửa mà nghe ngóng.

"Không có ý? Chú có biết nếu một sơ suất nữa là tôi sẽ thế nào không?"

"Anh, em thật sự biết sai rồi!" Tiếng nói của hắn dần ngắt quãng:"Xin anh...
tha cho em lần này!"


"Sao tôi nỡ ra tay với chú chứ?" Trạch Tịnh Thần một tay đỡ Thiết Bàng đứng lên, nhìn vẻ mặt hốc hác của hắn, đều giọng nói:"Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi, tâm trạng của tôi rất vui nên tôi...." Nói đến đây, anh chợt im lặng rồi mỉm cười, "Đừng sợ..."

Với dáng vẻ giễu cợt của Trạch Tịnh Thần hiện giờ, hắn không sợ mới là chuyện.

"Em...
em hiểu rồi!"

"Hiểu rồi thì tốt..."

Người đàn ông bên ngoài chỉ nghe được tiếng nói chuyện lưu lót của tên Lya cùng với giọng rụt rè của tên Thiết Bàng, còn ngoài ra không có một chút tin tức gì nữa.

Hành lang thì không có ai, anh ta định đưa tay lên hé mở cửa để xem không gian bên trong thì bỗng đám người ở đâu kéo tới, anh ta đành phải rút lui, rời khỏi để bảo toàn tính mạng.

Vài phút sau, anh rời khỏi quán bar, ngồi lại trên chiếc xe Ford Mustang, ngồi suy nghĩ lại, anh ta tức tối rồi đấm lên vô lăng một cái, còn một chút nữa là có thể biết tên Lya đó là ai rồi, tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, giọng nói đó rất quen thuộc.
Nhưng anh không biết đích thực đã nghe giọng nói đó ở đâu.

Người đàn ông đeo Airpods lên, gọi cho một người khác...

"Lão đại! Vẫn chưa tra ra hắn là ai."

Trong văn phòng làm việc, Tư Cảnh Nam nhận được tin tức như vậy từ Tân Trạch thì có hơi thất vọng, anh nhắm mắt thở dài để định thần lại rồi nói:"Được rồi, quay về đi."

Lya là người mưu đồ, bí ẩn thâm sâu, nên việc điều tra hắn không ra cũng là chuyện thường.

Sự việc càng ngày càng biến chuyển phức tạp, cả thế lực của Hàn Dương Phong và Tư Cảnh Nam cộng lại, chưa chắc gì đã ứng phó được với hắn.
Tư Cảnh Nam liếm môi, ngồi lên ghế làm việc, chỉ cần hắn ta không làm hại đến người thân nào của anh thì sao cũng được.

....

Tại căn phòng VIP, nói chuyện được một hồi, lượng máu hồi hộp đã dâng tới não, Thiết Bàng đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vệ sĩ của hắn vẫn còn ở bên ngoài hay là đã bị người của Lya dẫn đi?

Cuối cùng hắn không chịu nổi, cũng đứng lên, nhìn Trạch Tịnh Thần:"Anh, em phải về rồi, ở nhà còn nhiều việc phải giải quyết."

Trạch Tịnh Thần vui vẻ gật đầu, hoàn toàn không có chút sát khí chết chóc nào.

Trước khi Thiết Bàng rời khỏi, Trạch Tịnh Thần không quên nhắc nhở:"Thiết Bàng, trời sắp mưa lớn, đi đường nhớ cẩn thận đấy!"

"Vâng..."

Thiết Bàng rời khỏi phòng, không một chút nghi ngờ, cứ tưởng rằng Lya sẽ nể tình cũ mà tha cho mình.

"Vậy là lại mất thêm một người anh em rồi!" Trạch Tịnh Thần thở dài một mạch, biểu lộ khuôn mặt buồn bã, sau đó quay sang nhìn Tưởng Ân.

"Ân Ân, làm cho sạch sẽ."

"Vâng."

Quả thật, kẻ nào làm Lya thất vọng đều sẽ không nhìn thấy thế giới.

Ánh mắt Trạch Tịnh Thần đi chuyển vô định trong không trung, nở nụ cười thâm sâu.

"Bây giờ tới lượt em...
Diệp Tuyết Linh!"

Chính Lya khẳng định, vụ nổ khách sạn CTC chỉ mới là bước dạo đầu! Nhưng thực chất anh phá hủy nó là có nguyên do của mình...
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận