Tuyết Linh bước ra từ phòng thử đồ, mặc dù bên trong phòng thử cũng có một chiếc gương lớn để cô đủ biết bộ đồ đó mặc lên người sẽ thế nào, tuy nhiên, Tuyết Linh vẫn cảm thấy nôn nóng, vừa bước ra vừa ngắm nhìn:"Hàn tổng, anh xem, tôi mặc bộ này có được không?"
Nhìn thấy Tuyết Linh bước ra Hàn Dương Phong cũng đứng dậy khỏi ghế, nhìn bộ dạng luống cuống, lo lắng của cô thì anh cong môi mỉm cười.
Bộ đồ đang trên người Tuyết Linh được thiết kế rất đơn giản, là loại váy liền thân, tone màu hồng nhạt, rất phù hợp với những vị tiểu thư đài các.
"Được rồi, bộ này rất hợp với cô."
"Nhưng tôi vẫn cảm thấy..."
Hàn Dương Phong liền cắt lời:"Nếu cô còn lưỡng lự thêm nữa thì sẽ rất tốn thời gian đó.
Đi thôi."
"Nhưng, khoan đã, tôi thấy vẫn chưa ổn..."
Nói xong, Hàn Dương Phong nắm tay rồi kéo cô ra khỏi đó, để việc còn lại cho Giản Bân xử lý.
Giản Bân đứng ở quầy tiếp tân, tư thế nghiêm chỉnh, nhưng lại hóng hớt nhìn hai người họ, anh cũng chẳng hiểu sao, hai con người kia vừa mới nãy còn sóng gió ầm ĩ, nhưng bây giờ lại cười đùa với nhau như chẳng có chuyện gì, còn vui vẻ bàn chuyện.
Chẳng lẽ những người yêu nhau thường như vậy?
Giản Bân lắc đầu cho qua mọi chuyện, anh không hiểu cũng không muốn hiểu, không cần trải nghiệm nhìn thấy cũng đã rõ, những chuyện tình cảm rất phức tạp, đôi khi độc thân vẫn tốt hơn nhiều.
.....
Diệp gia...
Thời tiết hiện tại rất lạnh, nhưng Diệp Tấn vẫn quẩn quanh trước khuôn viên chờ đợi chiếc xe của Hàn Dương Phong, đây là ngày đầu tiên con gái của ông trở về nhà, nhất định phải đón chào cô thật chu đáo.
"Ông chủ, hay là chúng ta vào trong đi, thời tiết ngoài này lạnh lắm, ông sẽ bị cảm lạnh đấy." Lịch Lịch quan tâm nói.
"Ta không sao, hôm nay con bé sẽ về, ta nhất định phải tận tay đưa con bé vào nhà.
Lịch Lịch, hôm nay con làm nhiều việc rồi, đứng ngoài này lâu chắc sẽ không tốt đâu, hay con vào nhà trước đi!"
Lịch Lịch cười cười lắc đầu:"Không sao đâu ạ, con cũng háo hức muốn biết tiểu thư như thế nào, con muốn ở đây đợi với ông."
"Được, được." Diệp Tấn cười hiền từ.
Phía trước cổng lớn, vệ sĩ nhận thấy có xe đến, đoán biết là người trong nhà nên liền mở cửa, chiếc xe BMW nhẹ nhàng lăn bánh vào, đỗ ở trước khuôn viên.
Mới đầu, Diệp Tấn còn tưởng là xe của Hàn Dương Phong, ông lấy làm mừng rỡ tính bước đến nhưng người bước ra là Diệp Hâm Đình, Diệp Tấn thấy cũng có chút hụt hẫng.
"Cha, sao cha lại đứng đây?" Diệp Hâm Đình bước ra khỏi xe thì đã nhìn thấy cha mình khoanh tay ôm ngực vì lạnh, cô cảm thấy lo lắng nên liền đi tới.
"À, cha định..."
Diệp Tấn chưa nói hết câu thì chiếc xe Mercedes Benz sang trọng đã lăn bánh đi vào, thu hút ánh mắt của mọi người ở đó, đèn pha xe bật thấp dần để không gây cảm giác khó chịu cho người đứng trước.
Diệp Hâm Đình vẻ trên mặt một nét vừa khó hiểu lại vừa nghi hoặc.
Thoáng nhìn kỹ vào người lái thì nhận ra đó là trợ lý Giản của Hàn Dương Phong, như vậy Hàn Dương Phong cũng ở đây.
Đúng như Diệp Hâm Đình đoán, Giản Bân bước ra khỏi xe, nhanh chóng di chuyển xuống hàng ghế sau, cẩn thận mở cửa xe cho Hàn Dương Phong và Tuyết Linh.
Diệp Tấn nhìn thấy thì bước đi, lướt qua trước vẻ mặt vẫn còn ngây ngô của Diệp Hâm Đình.
Ông bước tới, đầu tiên bắt tay chào hỏi với Hàn Dương Phong trước sau đó mới tới nói chuyện với Tuyết Linh.
Lịch Lịch cũng chứng kiến được, chắc chắn người con gái ấy là con gái của ông chủ mình, cô mỉm cười, vẻ mặt mê man như lạc vào thế giới ảo:"Wow...
con gái ông chủ đúng là xinh đẹp thật."
Đột nhiên nghe câu nói đó của Lịch Lịch, Diệp Hâm Đình như bị sét đánh, toàn thân đều bị tê liệt, chỉ biết mở tròn mắt nhìn về Lịch Lịch.
Bắt gặp vẻ mặt bất ngờ ấy của Diệp Hâm Đình, Lịch Lịch mỉm cười mỉa mai:"Tiểu thư của Diệp gia đúng là rất xinh đẹp và có khí chất.
Còn cô Diệp Hâm Đình, cô cảm thấy chị ấy thế nào?"
Diệp Hâm Đình chậm rãi di chuyển ánh mắt sang người con gái được cho là vị tiểu thư chính thức của Diệp gia đó thì càng sốc hơn, cô ấy là cũng trợ lý riêng của Hàn Dương Phong, là người rất được Hàn Dương Phong rất được Hàn Dương Phong tin tưởng và coi trọng.
Cô ấy được Hàn Dương Phong tận tình đưa đến đây, chắc có lẽ Hàn Dương Phong rất tốt với cô ấy?
Đứng nhìn khung cảnh ấy với khoảng cách gần, Diệp Hâm Đình lặng thinh quan sát, cảm giác trơ trọi, tủi buồn đột ngột ập tới, nhìn họ giống như một gia đình, còn cô thì chỉ là một người thừa thải trong thế giới của họ mà thôi.
Cả cha, cả Hàn Dương Phong người mà Diệp Hâm Đình rất thích cũng chỉ đều dồn sự quan tâm đến cho một mình cô gái đó, chẳng lẽ, cô sẽ mất luôn cha và cả Hàn Dương Phong sao?
Không! Diệp Hâm Đình sẽ không để điều đó xảy ra.
Cô là ai chứ, là một vị tiểu thư danh giá, xinh đẹp và danh tiếng, cô sẽ không để bất cứ một món đồ nào của một mình rơi vào tay kẻ khác.
Diệp Hâm Đình bình tâm lại, miệng nhoẻn cười, liếc xéo Lịch Lịch một cái rồi bước tới đó, đưa tay ôm lấy tay Diệp Tấn:"Cha, cha đừng nói với con đây là chị ấy đó nha..."
Diệp Tấn nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Diệp Hâm Đình thì bật cười: "Đúng vậy, đây là Tuyết Linh, là..." Diệp Tấn suy nghĩ nên dùng từ nào để nói cho phù hợp, "Là chị của con."
"Thật sao?" Diệp Hâm Đình vui mừng, buông tay Diệp Tấn rồi cầm lấy tay Tuyết Linh:"Trợ lý Tuyết...
à không, chị, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi, chị biết không, cả ngày hôm nay em nôn nóng gặp chị lắm đấy!"
Lịch Lịch nghe thấy giọng điệu đó của Diệp Hâm Đình thì bĩu môi:"Xì...
Làm trò!"
"Không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô Diệp đây lại là em gái của tôi." Tuyết Linh cười nhẹ đáp.
"Hai đứa chắc cũng gặp nhau trước rồi, chỉ tiết là không gặp nhau sớm hơn." Diệp Tấn nói:"Được rồi, ở ngoài trời rất lạnh, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.
Hàn thiếu, con cũng vào đi."
"Không cần đâu, con còn có việc quan trọng phải giải quyết nên phải trở về Hàn thị."
"Vậy, hẹn gặp lại con sau, cảm ơn con đã đưa Tuyết Linh tới đây."
Hàn Dương Phong mỉm cười cung kính, chậm rãi ngồi vào xe, trước đó còn dành tặng cho Tuyết Linh một ánh mắt như động viên, ấm áp dịu dàng, mà khi nhìn vào nó, Diệp Hâm Đình rất ghen tị.
"Vào nhà thôi, đi thôi Linh Linh." Diệp Tấn từ tốn nói.
"Vâng."
....
Biệt thự của Trạch Tịnh Thần.
"Số hàng này đã cấp xong chưa?" Ở dưới tầng hầm bí mật, Trạch Tịnh Thần cầm một bịch có chứa chất màu trắng thảy thảy trên tay, lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông nhận nhiệm vụ quản lý cúi đầu đi sau Trạch Tịnh Thần, cười nịnh nọt:"Thưa ngài, toàn bộ đã cấp hết rồi, chỉ chờ lệnh xuất đi."
Trạch Tịnh Thần đặt chiếc bị xuống bàn, lướt nhìn những người đang nghiêm túc làm thí nghiệm, nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi quay người nhìn tên đàn ông:"Chuẩn bị cho cẩn thận vào, ngày mai tôi sẽ tới bệnh viện nói chuyện, ba giờ sau đó là có thể chuyển đi."
"Vâng tôi hiểu thưa ngài."
Tên đàn ông đó nói xong thì cúi chào rồi cất bước rời đi.
Một người trợ thủ khác tiến vào ghé sát tai thủ thỉ gì đó với Trạch Tịnh Thần.
Sắc mặt Trạch Tịnh Thần cũng theo đó mà thay đổi, khoé môi chợt nhếch lên, ra lệnh cho trợ thủ:"Cuối cùng thì cũng chịu về...
Cho vài người hù dọa cô ấy một chút đi, tôi rất thích trò anh hùng cứu mỹ nhân đấy!"
"Tôi sẽ chuẩn bị."
Tên trợ thủ hiểu ý, trả lời xong thì lùi vài bước, cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi.
....
Biệt thự Diệp gia.
Tuyết Linh ngồi trước bàn ăn, trạng thái có hơi bàng hoàng vì bị hàng trăm ánh mắt của mọi người đang đổ hướng về mình.
Người nào người nấy cũng bàn tán xôn xao về vị tiểu thư này, một người giúp việc thỏ thẻ với người bên cạnh:"Xem tiểu thư mới của chúng ta kìa, xinh đẹp, dịu dàng lại còn rất khiêm tốn nữa chứ, đúng là rất giống với ông chủ."
"Đúng vậy, cô ấy xinh đẹp thật, tôi thật ngưỡng mộ..." Người kia mỉm cười nói.
Thật không may những lời nói của họ đều lọt vào tai của Diệp Hâm Đình, không biết đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay họ cố tình nói để cho cô nghe, Diệp Hâm Đình đều cảm thấy tức tối trong lòng, hận không thể đứng dậy cho họ một bài học.
Diệp Hâm Đình chỉ giữ sự tức tối đó trong lòng, rất nhanh sau đó cô lại mỉm cười nhìn Tuyết Linh hào hứng nói:"Chị Linh, chị thử món này đi..."
Diệp Hâm Đình chỉ nói, chưa kịp hành động gì thì đã bị Lịch Lịch ngăn cản lại:"Tiểu thư, chị ăn món này đi, thời tiết lạnh thế này, chị không nên ăn tôm đâu, chị thử món thịt này đi, em biết hôm nay chị về nên cố tình chuẩn bị đó."
"Cảm ơn em."
"Không có gì đâu ạ.
Sau này chị cứ gọi em là Lịch Lịch được rồi."
Diệp Tấn cười:"Lịch Lịch là một người rất chăm chỉ nên những món bổ dưỡng này là tự tay con bé làm.
Con thử dùng xem thế nào."
"Vâng." Tuyết Linh mỉm cười.
Diệp Hâm Đình như bị cho ra rìa, giận dỗi không nói nổi câu nào, đành đưa cơm lên miệng ăn cho đỡ giận.
"Phải rồi Linh Linh, con vừa làm việc ở YT vừa làm việc ở Hàn thị, bận rộn như vậy thì làm sao có thời gian chăm sóc cho sức khoẻ."
"Cha yên tâm, con đã thu xếp cố định rồi, ở Hàn thị con cùng một trợ lý khác cùng nhau làm việc giúp Hàn Dương Phong nên thời gian sẽ rút ngắn hơn.
Còn việc ở YT thì con cũng thu xếp ổn thỏa rồi."
"Vậy thì tốt, nhưng con nhớ phải giữ sức khỏe đấy."
"Vâng."
...
Qua vài tiếng sau, Tuyết Linh trở về căn phòng đã được quét dọn kỹ càng, vì còn một số đồ dùng cần phải mang vào nên Lịch Lịch giúp cô mang lên.
Căn phòng này rất rộng lại còn rất sang trọng, Tuyết Linh có hơi cảm thấy không quen, nhưng thời gian cô ở đây cũng ít, một phần bởi vì công việc, phần nữa vì cô đã quen với cuộc sống tự lập và riêng tư nên đã nói với Diệp Tấn sẽ không ở luôn đây mặc dù ông đã năn nỉ cô.
"Lịch Lịch, em để đó cho chị được rồi."
"Không sao đâu ạ, còn một chút nữa là xong, để em làm nốt luôn." Lịch Lịch phì cười đáp lại.
Qua vài phút, Lịch Lịch dọn dẹp xong cũng xin phép rời đi.
Tuyết Linh tắm rửa xong thì đi ra, ngồi trước gương để sấy tóc, tiếng chuông điện thoại bên cạnh bàn cũng reo lên, báo hiệu tin nhắn đến.
Tuyết Linh lấy điện thoại, mở lên xem thì đó là tin nhắn thoại của Hàn Dương Phong, anh nói:"Cô đã nghỉ chưa, ngày mai tôi tới đón cô."
Khoé môi Tuyết Linh bất giác nở nụ cười tao nhã, nhấn mic nói lại:"Không cần đâu, ngày mai anh có cuộc họp sớm, nếu tới đón tôi nữa thì sẽ trễ mất, để tôi tự đến là được rồi!"
Mấy giây sau Hàn Dương Phong trả lời:"Vậy cũng được, nhưng cô nhớ chú ý an toàn đấy."
"Tôi biết rồi!"
Tuyết Linh đặt máy điện thoại sang một bên, nhìn vào hình ảnh của bản thân mình trong gương, đồng thời mỉm cười dịu dàng.
"Tính ra anh ấy cũng là một người rất ấm áp."
.