Sân bay thành phố.
Một chàng trai trẻ tuổi bước ra khỏi sân bay, trên người diện một bộ đồ đen với phong cách bí ẩn và thần bí.
Anh ta còn đội một chiếc nón lưỡi trai kèm theo một chiếc khẩu trang, toàn thân anh ta được che chắn rất kỹ nên không ai biết anh là ai và có diện mạo như thế nào.
Anh ra thản nhiên kéo chiếc vali cất bước, đi lướt ngang qua một người đàn ông, anh ta đẩy chiếc vali lên trước một chút, rất nhanh chóng đã đổi được chiếc vali trên tay người kia.
Bước đến toà nhà ở cách đó hai mươi mét, chàng trai đó lặng lẽ kéo vali vào trong một cách công khai, bảo vệ cũng không quan tâm chàng trai trẻ này rốt cuộc đang có mục đích gì.
Cũng có thể, mọi việc đã được sắp xếp từ trước.
Lên sân thượng của toà nhà cao ba mươi tầng, chàng trai ấy đặt chiếc vali nằm xuống đất, anh ta cũng ngồi xổm xuống, nhanh chóng tháo khóa rồi mở nắp vali ra.
Trong đó là một khẩu súng bắn tỉa đã bị tháo rời các bộ phận.
Anh ta nhanh chóng thực hiện các bước lắp súng lại, với kỹ thuật điêu luyện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc súng bắn tỉa đã được lắp ráp hoàn thiện.
Anh ta đem chiếc súng ngắm tỉa đã gắn ống giảm thanh đặt lên mặt lan can, hướng họng súng về phía toà nhà đối diện, bộ dạng anh ta vẫn bí ẩn và lập dị như vừa rồi.
Anh ta đưa mắt nhìn vào ống ngắm, bên trong toà nhà đối diện đang diễn ra cuộc đàm phán buôn vũ khí của hai bên tổ chức.
Mọi sự chuyển đổi hàng hoá trong giới Hắc Đạo thường được tổ chức vào buổi tối hoặc rạng sáng, nhưng càng ngày thành phố T càng chìm ngập trong bóng tối, trụy lạc, cảnh sát cũng chẳng thế làm gì chúng, cũng vì thế mà chúng càng ngày càng lộng hành.
Một trong hai tên đó là đàn em của tên Đầu Trọc ở Tam Giác Vàng từng đắc tội với Trạch Tịnh Thần, ở Myanmar, Tôn Hoằng vốn giải quyết xong Đầu Trọc thì sẽ tìm đến hắn, chỉ tiếc hắn đã trốn mất, nhưng không ngờ hắn lại tự nộp mạng mình cho Tâm Trứ ở tại đất Trung Quốc này.
Tôn Hoằng nheo mắt, nhắm đúng vị trí tử vong, một tiếng rắc nhẹ vang lên chiếc súng giật mạnh, đồng lúc ở bên kia có tiếng thét dữ dội, đàn em đứng canh gác cũng nháo nhào chạy loạn xạ như kiến vỡ tổ.
Ánh mắt Tôn Hoằng híp lại, sau đó lạnh lùng quay người bước đi.
Bên toà nhà bên kia, đàn em của tên bị bắn chết nhận ra ngay có kẻ đang ám sát, hắn cùng một đám tên đàn em khác cùng nhau đuổi theo truy sát Tôn Hoằng.
Mặc dù Tôn Hoằng là một kẻ cũng không tầm thường nhưng cũng không cao siêu tới mức một mình chấp hết đám xã hội đen kia.
Tôn Hoằng cất súng lại vào trong vali, nhanh chóng bỏ nó vào trong buồng nước - nơi cung cấp nước cho cả toà nhà rồi sau đó bám dây, leo xuống mặt đất.
Đám xã hội đen cũng đã sắp đuổi kịp, còn Tôn Hoằng thì ra sức chạy, đồng lúc đưa tay lên gõ nhẹ vào tai.
Một giọng nói mang hơi hướng ấm áp vang lên:"Tới rồi!"
Chạy ra tới đầu hẻm, chiếc xe Audi dừng lại, cánh cửa được ai đó mở tung, Tôn Hoằng thuận thế phi thẳng lên đó, chiếc xe lập tức rời đi.
Bọn người kia vừa đuổi tới thì đã không kịp, tên đứng đầu có quyền lực nhất, tức giận đến mức mặt mày tím tái, giẫm chân chửi thề một câu.
Nếu không bắt được kẻ truy sát đại ca đổi lại bọn chúng sẽ trả giá cho sự kém cỏi và chậm trễ của mình.
"Đúng là tác phong nhanh nhẹn!" Trên ghế lái, Tưởng Ân cười cười, nghiêng đầu nhìn Tôn Hoằng khen ngợi.
"Suýt chút nữa thì chết đấy!"
"Đã nói chuyện ở đây để tôi lo rồi mà."
"Tôi hay cô đều cũng như vậy thôi, chủ yếu là có trả được thù cho đại ca hay không thôi."
Tưởng Ân nghe lời Tôn Hoằng nói có chút thật có chút đùa, theo suy nghĩ cô liền lên tiếng:"Này, nói như vậy là anh đang xem thường tôi à?"
Tôn Hoằng liền bật cười, đưa tay đẩy đầu Tưởng Ân một cái:"Mới có mấy tháng không gặp mà cô đã quên luôn cách suy nghĩ của tôi rồi sao? Đúng là vẫn trẻ con như lúc nhỏ."
"Anh đánh đầu tôi riết rồi anh nghiện luôn à?"
"Cứ cho là vậy đi!" Tôn Hoằng cười cười.
Tôn Hoằng và Tưởng Ân vốn chơi thân thiết với nhau từ lúc nhỏ, nhờ được lão đại cưu mang, hai người họ có chỗ nương tựa, qua mấy năm sau, lão đại mất người kế nhiệm lại là Lya, bọn họ quyết trung thành với Tâm Trứ, ai lên làm chủ cũng vậy, họ sẽ mãi mãi trung thành với chủ nhân.
Tôn Hoằng lớn lên với Tưởng Ân, ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm trên tình anh em, tuy nhiên, nhìn biểu cảm của Tưởng Ân khi bên cạnh Trạch Tịnh Thần hoàn khác với Tưởng Ân lúc đầu anh biết, nhưng vì lòng trung thành và ước muốn cô hạnh phúc, Tôn Hoằng phải rút lui và ủng hộ, mặc dù không biết Trạch Tịnh Thần có tình cảm với cô hay không?
....
Chạng vạng tối, khi tất cả mọi người ở Hàn thị đều đã tan làm và rời khỏi Hàn thị.
Diệp Hâm Đình vì còn quên một số đồ nên đã quay trở lại để lấy, đúng lúc đi ngang qua hành lang, Diệp Hâm Đình nghe thấy tiếng động ở cuối dãy hành lang, theo phản xạ, Diệp Hâm Đình liền đứng lại, nhíu mày đi tới để xem, trong lòng thì nơm nớp lo sợ vì đó có khi là trộm, nhưng bản tính tò mò lại không cho phép cô dừng lại.
Đến gần, cô nghe một giọng nói nữ cất lên thì thầm:"Tất cả mọi người trong Hàn thị đều đã về hết rồi, camera xung quanh tầng của Hàn Dương Phong đều đã bị mã hoá, hỏng hết rồi.
Bây giờ chính là cơ hội tuyệt vời nhất...
không biết anh sẽ trả cho tôi bao nhiêu!"
Trong đầu giây bên kia, một giọng nói đàn ông liền cất lên:"Chỉ cần cô lấy được hồ sơ mật của Hàn thị, khiến Hàn thị phá sản, thì một nửa cổ phần của MG, tôi sẽ chuyển nhượng lại cho cô.
Ngoài ra, cô muốn gì nữa tôi sẽ đều đáp ứng vô điều kiện."
Trình Lạc liền vẽ trên môi một mụ cười tự mãn, "Được, hợp tác vui vẻ, Lạc tổng!"
Diệp Hâm Đình đứng ở khoảng cách cũng khá xa nên không biết được người đàn ông họ Lạc ở đầu giây bên kia nói những gì, Diệp Hâm Đình liền nhẩm lại tên của người đàn ông đó:"Lạc tổng?" Nghe rất quen thuộc nhưng có điều Diệp Hâm Đình đã quên mất là nghe nói ở đâu.
Tiếng bước chân của Trình Lạc dần tới gần, Diệp Hâm Đình nhanh chóng lẩn trốn sang một góc để tránh cô ta phát hiện.
Nhìn thấy Trình Lạc đã đi vào thang máy, tiến lên tầng cao nhất của tòa cao ốc, Diệp Hâm Đình nhẹ nhàng bước ra, đi qua một thang máy khác và cũng nhấn nút lên tầng tương tự.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Hàn Dương Phong, Trình Lạc cúi người, theo bản năng cảnh giác liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không còn một ai, cô ta mới an tâm mà tiến hành kế hoạch.
Nhưng có một điều mà cô ta không biết, đó chính là lúc cô ta nhập mật khẩu bước vào trong căn phòng một cách thản nhiên, toàn bộ quá trình đã được Diệp Hâm Đình quay hết lại.
Diệp Hâm Đình biết rằng một cô nhân viên nhỏ nhoi như Trình Lạc thì chẳng có tác dụng và ý nghĩa gì với mình, nhưng cô tình cờ biết được một chuyện, cô ta có xích mích với người chị của cô, nên trong sự việc lần này, Diệp Hâm Đình biết chắc khi sự việc vỡ lẽ, cô ta nhất định sẽ đỗ lội hết cho Tuyết Linh, càng nghĩ Diệp Hâm Đình vô cùng hứng thú, có lẽ có đoạn video này, Hàn Dương Phong và Tuyết Linh sẽ cảm kích cô lắm, nhưng mà cô ngu gì mà đưa ra, chẳng phải khi Hàn Dương Phong biết Tuyết Linh bán hồ sơ mật của công ty mình cho công ty đối tác thì anh ấy sẽ rất thất vọng?
Và cũng nhờ lần này, cô càng sớm loại bỏ được kẻ ngáng đường.
Đến khi đó, người thay vào vị trí của chị gái, không ai khác ngoài Diệp Hâm Đình.
Diệp Hâm Đình nở trên môi một nụ cười vui vẻ, cô tắt máy, cho lại vào túi rồi lặng lẽ rời khỏi.
Bỏ mặc Trình Lạc phía sau muốn làm gì thì làm.
...
Trình Lạc bước vào phòng làm việc, tiến tới bàn của Hàn Dương Phong, đưa mắt nhìn xung quanh rồi bắt đầu bật đèn pin lên, mở ngăn tủ, kéo kệ sách và mọi ngóc ngách trong phòng Trình Lạc đều lôi ra hết.
Cuối cùng thì hồ sơ mật cũng đã tìm thấy, Trình Lạc kiểm tra từng trang một một cách cẩn thận, sau đó lấy máy để chụp lại, tất cả thông tin nhanh chóng được lưu trữ trong máy Trình Lạc.
Ngày tiến tới vinh quang sẽ không còn xa nữa.
Trình Lạc giữ suy nghĩ đó trong đầu, đứng dậy sắp xếp mọi thứ về đúng nguyên hiện trạng ban đầu rồi bắt đầu rời khỏi.
....
Sáng hôm sau, MG liền tung ra thị trường một sản phẩm mới, nhưng điều trùng hợp ở đây đó chính là mọi hình dáng, giá cả, bước tiến hành và vốn đầu tư đều không khác gì với sản phẩm mà Hàn Dương Phong sắp cho ra mắt.
Anh không tin rằng trên đời lại có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, Hàn Dương Phong đăm đăm nhìn trong máy tính, nghĩ ngợi một lúc rồi kéo ngăn tủ ở góc cuối cùng ra, hồ sơ mật vẫn còn, xung quanh đều không có dấu vết gì.
Hàn Dương Phong nghiến răng tức giận vung tay hất hết những tập tài liệu xuống dưới đất, sản phẩm này có ý nghĩa rất quan trọng với Hàn thị, có nó Hàn thị mới vững mạnh, nhưng bây giờ lại bị lộ ra ngoài, nói chính xác hơn là bị đối thủ chiếm thế, Hàn thị coi như mất sạch.
"Gọi tất cả các quản lý của các bộ phận vào đây!"
Hàn Dương Phong lạnh nhạt nói trong điện thoại để bàn, giọng nói rất giận dữ, khiến ai nghe thấy đều không khỏi sợ hãi.
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả các quản lý của từng bộ phận đều đã được triệu tập lại, việc hồ sơ mật bị lộ ra ngoài, nhất định có liên quan tới người trong công ty.
Tuyết Linh đến Hàn thị, đúng lúc đi ngang qua Trình Lạc, cô ta nhếch môi cười lơ đễnh, đầy khinh miệt:"Cô chết chắc rồi!"
Tuyết Linh nhíu mày, chẳng hiểu câu nói cô ta có nghĩa gì? Cô cũng chẳng cần biết, con gái trong Hàn thị, thông minh, tài giỏi là thật, tính ích kỷ, tự đắc cũng là thật, Trình Lạc là một trong số đó nên cô chẳng thèm bận tâm làm gì cho mệt.
Bước lên trên phòng, Tuyết Linh nhìn thấy mọi người đang thì thầm bàn tán gì đó, nghe thoáng được vài từ như "phá sản rồi", "mất việc", Tuyết Linh nghi hoặc, nhìn theo hướng phòng của anh.
Trong văn phòng Hàn Dương Phong thì tức giận quát lớn, sẵn tiện cầm hồ sơ ném thẳng về phía đám người quản lý đang cúi đầu nhìn mũi chân.
"Vô dụng, cút hết ra ngoài cho tôi!"
Nghe xong mệnh lệnh, đám người quản lý của các bộ phận liền nhanh chóng ùa đi.
Tuyết Linh chứng kiến cảnh đó thì không khỏi bất ngờ, có chuyện gì xảy ra mà Hàn Dương Phong lại tức giận đến mức thái quá như vậy?
"Hàn tổng...
có chuyện gì sao!" Tuyết Linh nhíu mày cất tiếng khẽ gọi.
Hàn Dương Phong không trả lời, thả người ngồi phụp xuống ghế, nhắm mắt thở dài ngao ngán, sự nghiệp gây dựng suốt mấy năm nay của anh hiện tại như cây bứt gốc, sự phát triển vượt trội của hãng xe Slud Adixin cũng không cứu vớt nổi, có lẽ Hàn Dương Phong sẽ phải bắt đầu lại, nhưng đầu tiên, phải tìm ra kẻ phản bội lại Hàn thị trước.
.