Tuyết Linh cùng Hàn Dương Phong đi bộ trở về khách sạn.
Lần này cũng vì Tuyết Linh quá náo nức nên vô tình đi lạc rồi gây ra cớ sự thế này, tuy đã trải qua nguy hiểm nhưng trong lòng lại vô cùng áy náy, không ngờ Hàn Dương Phong lại lo cho cô đến thế.
Cơ hội lần này rất tốt, thôi thì nhân lúc cô đang có can đảm, chi bằng hỏi rõ Hàn Dương Phong, rốt cuộc trong lòng anh cô quan trọng thế nào.
Trải qua vài phút lưỡng lự, Tuyết Linh cũng quyết định sẽ nói.
Cô khẽ mím môi, hít sâu một hơi rồi nhìn Hàn Dương Phong:"Hàn tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Thật ra tôi..."
Lời chưa kịp nói hết, Hàn Dương Phong bỗng nhíu mày, động tác còn nhanh hơn gió, anh tiến tới, nắm lấy Tuyết Linh rồi áp cô vào lòng mình, sau đó xoay đi một cách dứt khoác.
Vì phản ứng nhanh thế nên anh và cô có thể dễ dàng né tránh được một lưỡi dao đang phóng tới.
Cả hai người đều nhận thức được vấn đề, nên khi né tránh nhát dao đó, hai người đều tách ra mỗi mỗi người một nơi.
Một thân hình cao ráo phóng nhanh tới, dùng chân đá về phía Tuyết Linh, cô dùng tay để đỡ nhưng lực người kia quá mạnh, Tuyết Linh phải lùi vài bước để giữ thăng bằng.
Lần này gặp phải cao thủ rồi!
Người được phái tới là một cô gái người Hồng Kong, sở hữu dáng người mảnh khảnh, cao ráo ẩn dưới lớp trang phục màu đen bó sát người.
Thân thủ cô ta rất nhanh nhẹn, thân hình lại cơ động uyển chuyển, Tuyết Linh rất khó để nắm bắt cơ hội phản đòn.
Không chỉ có một người tay chân dẻo dai uyển chuyển mà có một võ sĩ quyền anh to lớn, xăm trổ đầy người, một bên khống chế Hàn Dương Phong, bên còn lại thì xử lý Tuyết Linh.
Tên võ sĩ quyền anh này không dễ đối phó như Hàn Dương Phong nghĩ.
Một lực anh tác động vào, hắn ta đều không có cảm giác vẫn đứng trân như tượng, mặc dù Hàn Dương Phong đã dùng lực rất mạnh.
"Bịch! Bịch!" Hàn Dương Phong liên tiếp giáng những cú đấm mạnh mẽ lên tấm ngực và mặt hắn nhưng dường như một chút cảm giác hắn cũng không có.
Đến khi Hàn Dương Phong đánh mệt rồi, hắn tiến tới, nắm lấy vạt cổ Hàn Dương Phong rồi nhấc bổng anh lên định ném anh xuống dưới đất, nhưng mà bản lĩnh Hàn Dương Phong không tầm thường, những chiêu thức phản công lại động tác này anh đã được huấn luyện từ nhỏ, nên ngay lúc hắn vừa định ném mình xuống, Hàn Dương Phong liền cầm lấy tay hắn, lợi dụng cơ thể nhỏ hơn hắn, anh xoay người ra sau rồi cho một cú đá vào cổ hắn, khiến hắn bay ra xa, còn bản thân lập tức lùi phòng thủ.
Người phụ nữ với thân hình dẻo dai, uốn lượn như một con bò cạp phóng thẳng đến bên Tuyết Linh, cô ta chủ yếu dùng lực ở chân liên tục tác động vào điểm yếu của Tuyết Linh.
Mặc dù đã được học tập từ nhỏ, Tuyết Linh đã tiếp xúc với rất nhiều loại võ, cái này cũng không ngoại lệ, chỉ có điều người phụ nữ này quả thật rất tinh thông và thông thạo, cô không thể ứng phó nổi.
Tuyết Linh nhíu mày nhìn cô ta, trong hai giây suy nghĩ, cô liền mỉm cười:"Tìm thấy rồi!"
Phía bên kia, Hàn Dương Phong cùng hắn đánh nhau một giây cũng không nghỉ, hắn là người to xác hơn anh, cứ tình hình như thế này chắc chắn Hàn Dương Phong sẽ yếu thế hơn vì sức cùng lực kiệt.
Hàn Dương Phong nhìn hắn vận quyền, trong đầu lại nhớ tới một cuộc chiến trên sàn đấu võ đài, đối phương của một võ sĩ là một người cao tay, hắn ta cũng giống như tên này, to con dù là dùng bất cứ lực gì cũng không thể đá động đến.
Hàn Dương Phong đột nhiên chú ý đến một bộ phận của tên đó trong màn ảnh ti vi, nếu như lực đạo của hắn mạnh mẽ, toàn bộ hắn đều gồng sức áp chế.
Vậy điểm yếu duy nhất chỉ có thể nằm ở vị trí xương sườn của hắn.
Quay trở lại thực tại, Hàn Dương Phong tỉ mỉ quan sát vị trí trước bụng hắn, nó đúng là có chuyển động, anh nhếch môi mỉm cười, nhanh chóng tiến tới.
Tên đàn ông đó dùng lực đánh xuống, Hàn Dương Phong né kịp đồng thời lấy thế đấm mạnh vào ngay vị trí đó.
Một tiếng rắc vang lên, xương sườn của hắn chính thức bị gãy, để lại nỗi đau đến chết đi sống lại.
Hắn thét lớn, ôm chặt chỗ bị thương, nhưng Hàn Dương Phong không cho hắn có cơ hội trở tay.
Lấy tường làm đất, lợi dụng sự linh hoạt, Hàn Dương Phong bước lên tường như bước dưới đất, anh cho hắn một cú đá thật mạnh vào huyệt đạo trên cổ.
Khi hắn tiếp đất cũng chính là lúc hắn bất tỉnh.
Tuyết Linh cũng dùng chân để đối phó với cô ta, nhưng để khắc chế cô ta không phải chuyện muốn thì có thể làm.
Vào khoảnh khắc trượt đến bên người phụ nữ kia, khi cô ta hạ quyền xuống, Tuyết Linh liền chống tay xoay người một chân đá vào đùi cô ta để cô ta vì đau mà mất cân bằng, chân còn lại xoay một vòng, nâng cơ thể Tuyết Linh lên cao nhằm mục đích đánh lạc hướng, đồng thời vung một đá khiến cô ta ngất xĩu.
Chiêu này được gọi là dương đông kích tây.
Đánh gục hai người này xong, Tuyết Linh và Hàn Dương Phong vẫn đủ sức để chạy ra khỏi đó.
"Em không sao chứ?" Hàn Dương Phong lo lắng hỏi.
"Tôi không sao?" Tuyết Linh lắc đầu nói, tuy là còn đủ sức nhưng vẫn cảm thấy mệt.
Hàn Dương Phong khẽ gật đầu, quay người sang hướng khác gọi một cuộc gọi.
"Lão đại?"
"Vừa rồi ở thành phố có kẻ gây sự, tìm cho ra ngoài Càng Long còn có kẻ nào nhúng tay vào nữa?" Hàn Dương Phong lạnh nhạt ra lệnh, ngữ điệu mang theo sự giận dữ, đủ biết rằng anh đã dọa cho người trong điện thoại sợ thế nào.
Dáng vẻ này của Hàn Dương Phong đã rất lâu rồi chưa thấy.
Hàn Dương Phong nói xong thì ngắt máy.
Bỏ điện thoại vào trong túi rồi quay lại với Tuyết Linh.
Lúc này, Tuyết Linh nhìn thấy một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi đang nằm nép trong một gốc cây, thấy nó vô cùng tội nghiệp và đáng yêu nên cô đã tiến tới rồi nhẹ nhàng bế nó lên.
Tuyết Linh khẽ vuốt ve, mỉm cười nhẹ nhàng nói:"Mèo nhỏ, sao mày lại ở đây, chủ của mày đâu rồi?"
Tuyết Linh chỉ hỏi để thể hiện sự đồng cảm, chứ cô biết nó không thể trả lời.
Cô quay nhìn xung quanh, mong rằng sẽ được tìm thấy chủ nhân của chú mèo nhỏ này.
Hàn Dương Phong đứng chứng kiến hành động của Tuyết Linh, mặt mày bất giác méo xệch đi, lùi vài bước để giữ khoảng cách nhất định với Tuyết Linh.
Nhìn thấy Hàn Dương Phong dần cách xa mình, Tuyết Linh chợt cau mày, chớp chớp mắt nhìn anh:"Hàn tổng, anh làm sao vậy?"
"Cái...
cái đó!" Hàn Dương Phong nhìn con mèo lắp bắp nói.
"Sao? Ý anh nói con mèo này sao?" Tuyết Linh vẫn chưa biết việc Hàn Dương Phong sợ mèo, nên cô vẫn rất vô tư, bế con mèo giơ về phía anh.
Cô tiến một bước, anh lùi một bước, khoé môi mấp máy sợ hãi:"Này, đừng đưa con quái vật đó đến đây!" Hàn Dương Phong đưa tay lên ngăn cản.
Tuyết Linh liền hiểu ra vấn đề, thì ra Hàn Dương Phong sợ mèo, nói chính xác hơn mọi loài động vật có lông lá anh đều gọi là "quái vật".
Nhưng so với sự việc vừa nãy, một tên võ sĩ quyền anh to béo hung tợn, Hàn Dương Phong quyết đấu tới cùng.
Còn bây giờ, một chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn không gây hại gì đến ai, Hàn Dương Phong lại tỏ thái độ sợ hãi! Có gì đó rất mâu thuẫn ở đây.
Tuyết Linh nhướng này, nhếch môi cười đầy mưu mô sau đó lướt nhìn anh.
Biểu cảm của cô tuy bình thường nhưng Hàn Dương Phong lại không cảm thấy bình thường chút nào, anh nhận rõ mưu đồ của Tuyết Linh, vừa lùi để phòng thủ vừa nói:"Em...
Em định làm gì? Đừng đem nó tới đây!"
"Anh làm sao thế? Con mèo này rất dễ thương mà, anh ôm thử đi!" Tuyết Linh không có ý đồ xấu, mỉm cười đưa mèo về phía Hàn Dương Phong.
Nghe Tuyết Linh nói, anh thử đứng yên rồi chăm chú nhìn nó, thấy vóc dáng nhỏ nhắn, lông màu trắng có chút bẩn nhưng thật sự rất đáng yêu, anh cũng rất muốn chạm vào nó, nhưng đột ngột nó kêu lên "Meow!" Hàn Dương Phong giật mình liền chạy đi.
"Này, Hàn tổng, anh sợ đến thế sao?" Tuyết Linh nhướng mày gọi, sau đó nhìn lại con mèo trên tay mình, nghiêng đầu:"Đáng yêu mà...
Khoan đã, đợi tôi với!" Tuyết Linh chạy ngay đi sau đó, nếu mà cô đi lạc nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
....
Đến một cửa hàng chăm sóc thú y, Tuyết Linh đưa chú mèo mà mình vừa mới nhặt được cho nhân viên ở đó tắm rửa rồi kiểm tra tổng quát.
Hàn Dương Phong không nói gì, cũng chẳng dám lại gần Tuyết Linh hay con mèo, chỉ đứng ở xa rồi dùng ánh mắt đề phòng nhìn với ánh mắt uất hận, sợ sệt.
Một lúc sau, Tuyết Linh bế chú mèo bước ra rồi cùng Hàn Dương Phong đi về khách sạn.
Hàn Dương Phong né tránh con mèo hỏi:"Em định đem con...
con quái vật này về khách sạn sao?"
"Có vấn đề gì à?" Tuyết Linh chớp mắt hỏi, khẽ vuốt ve con mèo, sau đó nói:"Tôi thấy nó tội nghiệp nên tính đem nó về nuôi."
"Cái gì? Nuôi nó sao? Đem về Trung Quốc luôn sao?" Hàn Dương Phong tròn mắt hỏi.
Có nó, làm sao anh gần gũi với Tuyết Linh được, đúng là còn mèo vô duyên!
"Tất nhiên rồi, tôi bỏ nó ở đây thì ai sẽ nuôi nó.
Anh không thấy nó rất tội nghiệp sao? Chẳng lẽ một chút tình thương động vật anh cũng không có."
Hàn Dương Phong liền phản biện:"Sao lại không, em muốn làm gì thì làm." Hàn Dương Phong nhẫn nhịn nói, thật ra trong lòng anh rất khó chịu, đột nhiên con mèo ở đây xuất hiện, làm cản trở việc đại sự anh sắp làm, càng nhìn càng thấy ghét, đúng thật là số Hàn Dương Phong không có duyên với động vật.
Trở về khách sạn, Hàn Dương Phong là người đi tắm trước, sau đó thì ngồi xem lại hợp đồng vừa mới ký kết thành công, tiện việc đợi Tuyết Linh đi tắm rồi hai người cùng nói chuyện quan trọng ở công ty.
Tiếng chuông điện thoại Hàn Dương Phong bất chợt vang lên, sớm biết là người của tổ chức gọi, Hàn Dương Phong điềm nhiên nhấc máy:"Nói đi!"
"Lão đại, tên võ sĩ quyền anh và cô gái đến từ Hồng Kong kia tôi đã đem về tổ chức, tra hỏi gắt gao chúng mới chịu khai ra kẻ đứng đằng sau, hắn ta chính là Giang Hách.
Còn đám người của Càng Long thì đã theo sát anh từ lúc vừa mới xuống máy bay."
Chuyện của bang Càng Long thì anh đã biết trước rồi nhưng còn tên Giang Hách thì anh chưa biết, bây giờ có chút bất ngờ.
Giang Hách, giống như cái tên của hắn, hống hách ngông cuồng, tuy thế lực không lớn không bé nhưng cũng đủ sức làm mưa làm gió ở Trung Đông.
Xem ra, mọi chuyện càng lúc càng phức tạp rồi.
Ở bất cứ đâu cũng đều có người của Hàn Dương Phong nên việc điều tra và bảo vệ một người không phải là chuyện khó, có điều, lần này tới hai băng nhóm cùng một lúc tấn công, người của Hàn Dương Phong cũng trở tay không kịp cũng là điều đương nhiên.
Hàn Dương Phong lạnh nhạt nói:"Còn đám người của Càng Long giải quyết thế nào?"
"Mình chưa kịp ra tay thì đã có người khác giải quyết rồi!"
Hàn Dương Phong nhíu mày nghi ngờ, sau đó thì tắt máy.
Anh biết người đó là ai, nếu không phải người của anh thì thời điểm đó cũng chỉ có Tuyết Linh và cái tên Hồng Tâm gì kia thôi.
Hàn Dương Phong bất giác thở dài, anh đặt điện thoại xuống bàn rồi tính đi lấy chút nước để uống, nhưng vừa quay mặt lại thì con mèo đã nằm ngay bên cạnh anh, nó hướng ánh mắt trong veo, hiền từ nhìn anh:"Meow."
"Ui! quái vật!" Hàn Dương Phong giật mình, đứng phắt dậy, chỉ tay về phía nó:"Này, mày...
con quái vật...
à không con mèo kia, mày đừng có mà qua đây, mày mà bước tới tao sẽ ném mày ra ngoài kia đấy!"
"Meow!?" Con mèo nhìn anh với ánh mắt tủi thân.
Hàn Dương Phong nuốt nước bọt, thấy nó ngồi yên không di chuyển nữa anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc, Tuyết Linh vừa mới tắm xong, điều cô làm đầu tiên khi bước ra khỏi phòng tắm là chạy ngay đến chỗ con mèo rồi ôm nó lên, dịu dàng mà cưng chiều.
Tuyết Linh quay nhìn Hàn Dương Phong, anh vẫn còn rất nhạy cảm với con mèo này nên vẫn không muốn tới gần cô.
Tuyết Linh thở một hơi rồi mỉm cười, ôm con mèo tới bên anh, hạ giọng nói:"Hàn tổng, anh thử xem, lông của con mèo này rất mượt, rất mịn.
Tôi đảm bảo nó không làm gì anh đâu."
Hàn Dương Phong nhướng mày nhìn cô, rồi lại nhìn xuống chú mèo, nhưng nhất quyết không chạm.
Tuyết Linh mỉm cười, nắm lấy tay anh rồi đặt lên trên lưng của chú mèo con, thấy Hàn Dương Phong không chống cự, cô hài lòng nói:"Thế nào, mềm mại không?"
Ban đầu, Hàn Dương Phong cảm thấy hơi sợ, nhưng lát sau thì không còn nữa, anh tiếp xúc rất nhanh chóng, bây giờ không cần Tuyết Linh phải giúp, anh cũng tự mình chạm vào nó.
"Đúng là rất mềm mại."
.