Vợ Ơi Chào Em

Trên chiếc sô pha mà Tô
Nhạc thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau
đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.

Tô Nhạc đứng ở cửa, không
biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.

Năm đầu tiên Tô Nhạc vào
đại học, mẹ cô đã nói với cô một câu, phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm một
người quá đẹp trai lại có tiền, đàn ông quá chói mắt như vậy không dễ nắm chặt
trong tay.

Đáng tiếc, bà Tô nói câu
này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn nói, “bà đây thèm
vào”. Người nói không quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. Hiện giờ nhớ
lại, Tô Nhạc không thể không thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Tô,
đàn ông diện mạo tốt, gia thế tốt thật sự không ra gì.

Tô Nhạc luôn nghĩ, đời
người có ba thứ đáng hận nhất, thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát
hiện đó không phải tên mình; thứ hai là đêm tân hôn, cô dâu cũng không phải
mình; thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với
mình không tốt.

Tô Nhạc có một người yêu
đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Nhạc ở lại thành phố
B tìm việc làm, bạn trai cô tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai
người mua một căn nhà, chuẩn bị ở đây “an cư lạc nghiệp”.

Đáng tiếc trong phòng lúc
này có thêm một người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này đang ngồi lại là trên đùi
chồng chưa cưới của cô.

Trong một buổi tối, đồ án
của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng
những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn,
Tô Nhạc nghĩ vận may thật sự trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén
đựng đầy “cẩu huyết[1]” cứ
bày ra trước mắt. [“cẩu
huyết”_máu chó, thường dùng để trừ tà, nay trở thành tiếng lóng của giới trẻ
Trung Quốc, chỉ những tình huống rập khuôn thường xuất hiện trong tiểu thuyết
và đời sống]

“Tô Nhạc!”

Khi nhìn thấy Tô Nhạc
xuất hiện ở cửa, sắc mặt Trang Vệ thay đổi, lập tức đẩy Lâm Kỳ ở trong lòng ra
một cách rất tự nhiên, nhận lấy hành lý trong tay cô, “Hôm qua không phải em
gọi điện nói ngày mai mới về sao, đi đường có mệt không?”

Tô Nhạc nhìn anh ta một
cái, không nói gì, tầm mắt lại rơi vào Lâm Kỳ đang ở trên sô pha.

Lâm Kỳ hất cái cằm xinh
đẹp, nở một nụ cười mềm mại, đáng yêu với Tô Nhạc, “Tô Nhạc, đã lâu không gặp.”
Trong mắt Lâm Kỳ thật nhiều đắc ý.

Tô Nhạc cảm thấy đau đầu,
cô không biết dây thần kinh một người phụ nữ phải thô thế nào mới có thể coi
làm kẻ thứ ba là quang vinh. Cô cũng không biết da mặt một người đàn ông phải
dày thế nào mới có thể giả vờ vô tội trong tình cảnh này.

“Cũng chưa lâu lắm, trước
khi tốt nghiệp đại học, không phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt sao?” Tô
Nhạc cũng cười cười, cầm cốc rót nước rồi chậm rãi uống, giống như không nhìn
thấy vẻ mặt ngày càng bất an của Trang Vệ, “Đang làm ở đâu rồi?”

“Cô chưa biết sao?” Lâm
Kỳ dùng những ngón tay trắng nõn che miệng, nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ vô cùng
lẳng lơ: “Tôi đang làm ở công ty của Trang Vệ, hiện là trợ lý của anh ấy.”

Tô Nhạc nghe vậy cười
cười, xoay người lấy ra hộp cà phê nguyên hạt từ trong hành lý, đưa vào trong
tay Trang Vệ. “Đây là cà phê nguyên hạt anh thích nhất.”

Trang Vệ nhìn thấy nụ
cười trên mặt Tô Nhạc, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, cùng lắm cũng chỉ là
chơi đùa với một người phụ nữ thôi, đàn ông ai chẳng thỉnh thoảng phong lưu một
chút? Huống hồ nữ chủ nhân của gia đình này sẽ chỉ là Tô Nhạc, sự đảm bảo này
hẳn đã đủ để Tô Nhạc thỏa mãn rồi.

Kéo hành lý, Tô Nhạc hất
mái tóc rủ trên trán, khẽ nhếch cằm, “Trang Vệ, chị đây không cần mi nữa, hộp
cà phê nguyên hạt này coi như quà chia tay chị đây tặng mi.” Nói xong, cô nhìn
Trang Vệ một cái, nhìn Lâm Kỳ một cái, “Lâm Kỳ, gã đàn ông này cho cô, cứ từ từ
mà chơi, dù sao cô cũng thích cướp trên tay người khác, tôi đây đặc biệt tặng
cho cô.” Nói xong, cô kéo hành lý ra khỏi cửa, không quay đầu nhìn lại.

Điều may mắn duy nhất của
cô là thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân của mình đều ở trong hành lý, ra đi cũng
không tính là quá mất mặt.

“Tô Nhạc.”

Trang Vệ thật sự không
ngờ Tô Nhạc sẽ làm như vậy, vội vàng chạy ra cửa kéo tay cô lại: “Anh và người
phụ nữ kia chỉ chơi đùa một chút, em đừng tưởng thật.”

“Chơi đến mức ôm hôn,
quấn quýt lấy nhau?” Tô Nhạc hất tay Trang Vệ ra, cười nhạt trong lòng. Ngày
đó, ở đại học A, chuyện Trang Vệ theo đuổi cô nổi tiếng khắp trường, cô coi anh
chàng “phú nhị đại*” này
khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết sống phóng túng. Hiện giờ nhìn lại,
xem ra anh ta chẳng khác gì những gã núp dưới bóng người nhà thích tìm phụ nữ
choi bời, nếu có cái gì khác thì chính là con mắt của cô, ngày đó mắt cô mù,
hiện giờ mắt cô vô cùng sáng rõ.

* Phú nhị đại: thế hệ
con nhà giàu thứ hai.

Trang Vệ biết Tô Nhạc nổi
giận, thấy đối phương không nể mặt mình, sắc mặt cũng trở nên lúng túng, “Em
đừng cáu giận được không, Lâm Kỳ chỉ là một ả đàn bà thích chen chân vào gia
đình người khác, làm sao có thể so với em.”

“Một ả đàn bà thích chen
chân vào gia đình người khác mà cũng muốn, anh lấy cái gì để xứng với tôi?” Tô
Nhạc cười giễu cợt, liếc nhìn Lâm Kỳ đi ra theo, vẻ mặt vô cùng nhục nhã,
“Ngược lại, tôi cảm thấy hai người chính là một đôi trời sinh, anh đừng tới gần
tôi, làm ô nhiễm bầu không khí của tôi.”

Trang Vệ thấy Tô Nhạc
cứng mềm đều không ăn, hoàn toàn giận tái mặt nói, “Tô Nhạc, cô đừng cho rằng
tôi sẽ nhường nhịn cô mãi, nếu hôm nay cô bước ra khỏi nơi này, sau này đừng
quay về nữa.”

Tô Nhạc trào phúng nhìn anh
ta một cái, xoay người đi tới trước thang máy, ấn nút xong mới quay đầu nói với
Trang Vệ: “Bà đây hôm nay đã đi, cho dù mi cầu xin, bà đây cũng không trở về,
loại con ông cháu cha khốn kiếp như mi nên cút đi mới đúng!”

Ra khỏi tiểu khu, sau khi
lên một chiếc taxi, Tô Nhạc mới ôm mặt, mệt mỏi rã rời, nhớ lại quãng thời gian
của mình và Trang Vệ. Cô ở bên Trang Vệ đã hơn hai năm, rất nhiều bạn bè trong
trường đại học đều ao ước một bạn trai có tài có mạo như thế. Trong thời đại
tấc đất tấc vàng như bây giờ, nhà họ Trang có một đống biệt thư, lại có một
công ty riêng, trong con mắt của phần lớn nữ sinh, đây chính là một con rùa
vàng làm chói mắt người đời.

Thế nhưng, con rùa vàng
này mỗi sáng mua bữa sáng cho cô, mỗi tối cùng cô tới phòng tự học nhàm chán.
Cuối cùng, cô đã đồng ý ở bên phú đại nhị được phần lớn nữ sinh ao ước này. Chỉ
là, thật không ngờ, phần tình cảm này chỉ sau khi cô tốt nghiệp đại học một năm
đã biến thành thế này.

Quả nhiên, không thể tin
được đàn ông đẹp trai lại có tiền. Tô Nhạc buông tay xuống, nhìn bóng đêm ngoài
cửa sổ, cô hơi khép mi mắt, sau này tìm chồng nhất định phải tìm một người bình
thường, trung thực. Trong thế giới kẻ thứ ba đang hoành hành này, ít nhất còn
có chút yên tâm.

Tô Nhạc vừa xuống xe đã
nghe được giọng nói của bạn tốt: “Nhạc Nhạc bé nhỏ.”

Cô ngẩng đầu nhìn lên,
bạn tốt thời đại học, Trần Nguyệt, đang tủm tìm cười vẫy vẫy tay với cô. Mũi Tô
Nhạc hơi xót, bước nhanh về phía Trần Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt bé nhỏ.”

“Tớ nói này, một ngày cậu
không cười nhạo cái tên của tớ, cậu sẽ chết sao.” Trần Nguyệt nhận lấy hành lý
trong tay Tô Nhạc, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô: “Đi thôi, lên đi.”

Sau khi hai người đều đã
nằm thẳng trên giường, Trần Nguyệt mới hỏi: “Cậu và Trang Vệ xảy ra chuyện gì?”

Tô Nhạc mở to hai mắt,
nhìn trần nhà nói: “Bọn tớ chia tay rồi, khi trở về, vừa khéo gặp anh ta và Lâm
Kỳ đang chiến đấu quên mình.” Nói xong, cô lộ ra nụ cười khổ: “Vì vậy bà chị
đây đá hắn.”

“Lại là con tiện nhân Lâm
Kỳ này.” Trần Nguyệt tức giận ngồi bật dậy: “Vì sao cậu không cho đôi nam nữ
chó má ấy vài cái tát, xem bọn chúng còn diễn trò gì?”

Tô Nhạc ngồi dậy theo,
nhíu mày: “Đánh hắn đau tay tớ, chia tay bây giờ cũng tốt hơn cưới rồi ly hôn.”
Cô nhìn tay phải của mình, thấy nhẫn đính hôn trên ngón tay, thuận tiện bỏ ra:
“Cậu nói xem cái nhẫn này bán đi được bao nhiêu tiền?”

Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu,
Trần Nguyệt cho ra một kết luận: “Tớ thấy viên kim cương bên trên không nhỏ,
chắc cũng có giá trị.”

“Ừ!” Tô Nhạc sờ sờ cằm,
để nhẫn kim đặt lên tủ đầu giường. Một lúc lâu sau lại nói: “Tớ đây cũng không
tính là quá thiệt.”

“Cậu biết chuyện ngày mai
bạn học cùng thành phố tụ họp chưa?” Thấy vẻ mặt Tô Nhạc không vui, Trần Nguyệt
chuyển chủ đề sang hướng khác, chọc chọc cái trán Tô Nhạc: “Nghe nói lần này
anh Ngụy cũng đến.”

“Anh Ngụy là ai?” Tô Nhạc
mờ mịt.

Trần Nguyệt tiếp tục chọc
cái đầu cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh Ngụy ấy, nhân vật phong vân
Ngụy Sở hơn chúng ta hai khóa ấy, anh Ngụy phong độ có thừa ấy, kỳ nào cũng
được học bổng hạng nhất ấy, hội trưởng hội học sinh đẹp trai nhất của đại học A
ấy, nghe nói hiện giờ anh ấy tự mình gây dựng một công ty riêng, trở thành nhân
vật tiêu biểu tốt nghiệp từ trường chúng ta.”

Trần Nguyệt cứ một lần
“ấy” là lại chọc Tô Nhạc một cái, cô hất móng vuốt của Trần Nguyệt ra, “Ngụy
Sở, tớ còn làYên Triệu** đây.”
Day day chỗ bị chọc đau, cô bình tĩnh lạnh nhạt mở miệng: “Tớ không biết tên
này, Nguyệt Nguyệt bé nhỏ, quá mê trai sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.”

** Ngụy, Sở, Yên,
Triệu là bốn trong bảy nước lớn thời Chiến Quốc, gồm có: Tề, Sở Yên, Hàn,
Triệu, Ngụy, Tần.

“Bạn học Tô Nhạc, một
ngày nào đó, bạn sẽ chết vì tắc nghẽn tin tức!” Trần Nguyệt nghiến răng.

Tô Nhạc nhướng mày: “Dân
chúng sống ở những nơi tin tức không thông sẽ vì những lời này mà có áp lực.”

“2012 tới, cậu sẽ không
kịp lên thuyền.” Trần Nguyệt nói nghiêm túc.

Tô Nhạc giơ hai cánh tay
mảnh khảnh của mình lên: “Cho dù có nhìn thấy chiếc thuyền cứu nạn Noah, tớ
cũng không chen lên được.”

Trần Nguyệt không cam
lòng nói: “Cậu thật sự không nhận ra đàn anh Ngụy?”

Tô Nhạc có chút chột dạ
nhìn về phía Trần Nguyệt, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi mình không nhận ra Ngụy
Sở: “Phải nhận ra anh ta sao?”

Trần Nguyệt vắt tay lên
trán: “Vậy, cậu có nhớ người đón cậu nhập trường khi cậu học năm thứ nhất chính
là anh Ngụy hay không?”

Tô Nhạc cẩn thận nhớ lại:
“Tớ chỉ nhớ có một nam sinh tới đón tớ, được nửa đường thì bỏ đi, làm hại tớ đi
tìm ký túc xá nữ cả nửa ngày.”

Sắc mặt Trần Nguyệt cứng
đờ: “Vậy cậu có nhớ một học kỳ sau, khi chúng ta hoạt động trong ban tuyên
truyền, anh Ngụy từng hướng dẫn cậu không?”

Tô Nhạc vô cùng nghiêm
túc nhớ lại: “Cậu nói cái người chê bai hoa hướng dương tớ vẽ không đẹp kia à?”
Rất đáng tiếc là cô không nhớ được mặt mũi người này, chỉ nhớ rằng người đó nói
hoa hướng dương của mình không có tinh thần, thiếu phấn chấn.

“Vậy kỳ thứ hai thì sao?
Có một lần họp lớp, cậu uống đến mức say be bét, là ai cõng cậu về phòng?!”
Trần Nguyệt gần như gào lên.

Tô Nhạc mở to hai mắt:
“Cậu nói người cõng tớ về là đàn anh họ Ngụy kia?”

Trần Nguyệt thấy cuối
cùng Tô Nhạc cũng mở mang đầu óc, mừng rỡ nói: “Cậu nhớ ra rồi?”

Tô Nhạc hung dữ gật đầu:
“Tớ nhớ hôm sau khi tỉnh dậy, trên đầu u một cục lớn, là anh ta quẳng tớ chứ
gì?” Tô Nhạc than thở trong lòng, quả nhiên đàn ông đẹp trai có tiền không đáng
tin cậy, nếu không đầu mình đã không u lên một khối.

Trần Nguyệt tuyệt vọng,
cô vỗ vỗ đầu Tô Nhạc: “Ngủ đi, bé con.”

Tô Nhạc an ủi vỗ vai Trần
Nguyệt: “Được rồi, ngoan, đừng nghĩ tới trai đẹp nữa. Ngày mai, tớ cùng cậu đi
mua quần áo, được rồi chứ.”

Trần Nguyệt yên lặng,
liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, động tác liền mạch lưu
loát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui