Lúc này Hạ Huy Thành mới hiểu ra, Dương Họa Y đã bị bỏ thuốc.
“Đừng sợ, Họa Y đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.” Anh ây bế cô bước nhanh ra ngoài, nhưng chỉ vừa bước được hai bước đã bị ép phải dừng lại.
Cô ở trong vòng tay của anh ấy càng trở nên kích động hơn.
Nơi anh ấy chạm vào chỉ cảm thấy thoải mái trong vài giây, sau đó càng nóng hơn.
Đầu óc Họa Y mờ mịt cô bắt đầu tự kéo quần áo của mình, bờ vai thơm tho lộ ra một nửa, thoạt nhìn giống như đang say khướt.
Người dọn dẹp khách sạn liếc nhìn họ, sau đó cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy gì.
Hạ Huy Thành nghiến răng, ôm Họa Y trở vào trong.
Vừa rồi anh ấy quá bốc đồng, không thể trực tiếp đưa cô đến bệnh viện như thế này được.
Cô ấy bây giờ là Nhan phu nhân, là vợ của Nhan Từ Khuynh, một mình anh ấy đưa cô ra khỏi khách sạn, nếu bị kẻ có dã tâm nhìn thấy chắc chắn sẽ tìm cách lợi dụng.
Anh ấy không muốn Dương Họa Y phải khó xử.
Đặt cô lên giường, đóng cửa khách sạn xong, anh ấy vặn khăn ướt lau người cho cô, hi vọng có thể khiến cô thoải mái hơn.
Nhìn lại thì thấy cô đã cởi hết quần áo rồi, trên người chỉ còn lại một bộ đồ lót cùng màu nhưng cô vẫn khó chịu khóc.
“Nóng quá, khó chịu quá…” mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
Vẻ mặt Hạ Huy Thành đau khổ, lấy khăn ướt đắp lên má cô, hy vọng cô sẽ thoải mái một chút.
Thế nhưng Dương Họa Y sống chết nắm tay anh ấy, đưa tay anh ấy sờ lên má mình, bàn tay anh ấy còn giải nhiệt hơn cả khăn ướt.
Không đủ, còn thiếu rất nhiều, ngoại trừ gương mặt, cả người chỗ nào cũng rất khó chịu….
Hai tay cô có chút run rẩy, lôi kéo cánh tay không bị khống chế của Hạ Huy Thành đặt lên cổ mình, từ xương quai xanh, dần dần trượt xuống đến ngực.
Cô không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết như vậy sẽ khiến bản thân dễ chịu một chút…
Hạ Huy Thành tốn rất nhiều sức lực, mới gian nan rút tay của mình ra.
Yết hầu khẽ chuyển động, anh ấy nghĩ ngợi, rồi rút ra cả tấm chăn lông, ôm cô vào phòng tắm.
Thấm ướt cả tấm chăn lông, sau khi đi ra ngoài, Dương Họa Y lăn lộn trên giường.
Cô không biết hiện tại là lúc nào, mở thân thể không chút che đậy.
Quần áo trên người siêu siêu vẹo vẹo, vốn những nơi có thể che chắn, hoàn toàn bại lộ trước mặt anh ấy.
“Em rất khó chịu… Giống như có lửa…
Em sắp bị lửa, thiêu chết…” Cô khóc dấm dứt, lời nói ra không có chút lý trí nào.
Hạ Huy Thành cắn chặt răng, dùng hết khả năng chịu đựng của cả đời mình mới có thể không làm ra những việc khác người.
Dùng chăn lông ẩm ướt bao lấy người cô, dùng nước bên trên chăn lông hạ nhiệt độ trên người cô xuống, muốn để cô dễ chịu hơn một chút.
Lúc đầu, cô dễ chịu cọ cọ, sau đó lại khó chịu đá chăn lông ra.
Hạ Huy Thành không còn cách nào khác, lại bước lên một bước, cách một lớp chăn bông ôm cô vào trong ngực: “Đừng lộn xộn, trực tiếp bỏ vào nước lạnh em sẽ không chịu nổi, đắp cái này, em sẽ dễ chịu hơn một chút.”.