Ngày mai lúc tôi đến thăm em, sẽ mang cho em.”
Cô thuận miệng đáp lời: “Hoa cúc.”
“Hoa cúc tượng trưng cho điều xấu, đổi loài khác đi.”
“Thôi được rồi, đến lúc đó để tự tôi chọn.” Hà Dĩ Phong giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi cô: “Điện thoại của em đâu?”
“Không có.”
“Còn iPad thì sao?”
Dương Họa Y chỉ vào cái tỉ vi, rồi nói: “Chỉ có cái này.”
Hà Dĩ Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nét mặt lộ ra vẻ yên tâm.
Nhớ đến ánh mắt và giọng điệu khinh thường của cô y tá hôm trước, Dương Họa Y bỗng nhiên hiểu ra được tại sao Hà Dĩ Phong lại tới đây.
Hóa ra là vì muốn biết bản thân cô có thấy những tin tức gần đây hay không.
Nhưng cô vẫn đang bị nhốt ở trong bệnh viện, ti vi cũng chẳng có được mấy kênh.
Thật sự thì cái gì cô cũng không biết.
Bọn họ càng làm như vậy, thì cô lại càng thấy tò mò: “Rốt cuộc là tin tức gì vậy, mọi người giấu diếm cái gì thì nhanh nói cho tôi biết đi.”
“Có thể có tin tức gì chứ, cái gì cũng không có đâu.”
“Thật sự là không có cái gì ư?”
“Thật mà!” Dáng vẻ của anh ta dường như cực kỳ chắc chắn.
Thế thì cô lại càng không tin.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, mà còn là chuyện cực kỳ tiêu cực nữa cơ.
Thấy bộ dáng cẩn thận của Hà Dĩ Phong, ngược lại khiến cho cô cảm thấy buồn cười: “Tôi không có yếu đuối như anh nghĩ đâu.
Mặc kệ tin đồn có đáng sợ thế nào tôi cũng có thể chịu được.
Thật đói”
Không có việc gì có thể khó chịu đựng được, hơn là việc cõi lòng tan nát.
Bao nhiêu sự áp bức và lăng nhục tối hôm đó, mà cô còn có thể vượt qua, thì còn có chuyện gì mà cô không thể chịu đựng được nữa chứ.
Hà Dĩ Phong nhìn cô, phát hiện ra cô không hề nói dối.
Ánh mắt của cô bình tĩnh đến đáng sợ giống như một vũng nước đọng vậy.
Anh ta nhíu chặt hàng lông mày: “Em đừng nói linh tinh, cũng đừng nghĩ đến việc đi nghe ngóng mấy cái chuyện lung tung đó.
Đổi lại là ai thì cũng không thể chịu đựng được thôi.”
“Cho nên rốt cuộc đã đồn thổi tin đồn khó nghe gì rồi?”
Hà Dĩ Phong vừa định mở miệng nói thì đột nhiên sực tỉnh ra: “Y da, tí nữa là bị em lừa nói ra rồi.
Bánh bao nhỏ thích khóc nhè, em bắt đầu học hư rồi đấy.
Thật sự không có cái gì mà! Em đừng nghĩ linh tinh nữa!”
“Đừng gọi tôi là bánh bao nhỏ thích khóc gì nữa.
Tôi không thích khóc.
“Nói dối, sao em lại không thích khóc.
Lúc em khóc thật rồi tôi cũng sợ chết khiếp.” Hà Dĩ Phong cũng thuận lợi mà chuyển sang chủ đề khác: “Ngày hôm đó em khóc trong thang máy gần một tiếng, tôi còn sợ em sẽ khóc đến mức ngất xỉu luôn ấy chứ.
Cũng may mà em cứng đầu, còn đứng dậy đi vê nhà, chứ không là tôi lại phải chịu trách nhiệm rồi.”.